Replay Blog Radio: Lần đầu tiên, tôi không hề khóc. Tôi chỉ mỉm cười, tuy rằng nụ cười có đôi chút đắng ngắt. Tôi cười chúc mừng cho người tôi yêu đã tìm được một nửa đích thực của mình. Tôi cũng giống như nàng tiên cá. Vì người mình yêu, chấp nhận hoá hư không.
Replay Blog Radio: Bạn thân mến, buổi đêm thường mang lại cho con người thật nhiều tâm trạng, thật nhiều xúc cảm. Đêm với những người đang cô đơn dường như còn dài hơn, sâu hơn, sống thật hơn khi nghĩ về cuộc sống.
Replay Blog Radio: Nước mắt lăn dài trên má, tôi tháo kính lau hoài không hết, những giọt nước mắt này ấm nóng và như keo dính nhẹ nhàng hàn gắn trái tim đang nứt toác của tôi. Tôi đưa tay chạm vào những con chữ trên máy tính một cách tỉ mẩn như đang chạm vào má của chồng, người đàn ông duy nhất tôi yêu. Tôi khao khát có được đứa con của riêng mình và sợ hãi trước những lời cay nghiệt của mẹ… nhưng cái giá dù có đắt hơn tôi vẫn muốn trả, vì tôi yêu anh.
Replay Blog Radio: Đêm Noel rực rỡ, giai điệu Jingle bell vang lên ở nhà thờ đầu phố. Ôm cục máy tính giữa phòng trọ lạnh ngắt thật là buồn. Nhưng biết làm sao được, không có gấu chó, gấu mèo gì thì đành chịu thôi. Từng tuyên bố hùng hồn trên facebook “Đợi đông gõ cửa, em sẽ nói yêu anh”. Đợi mãi, chẳng biết đến đông nào.
Replay Blog Radio: Có câu “Có duyên chân trời cũng gặp, vô duyên trước mặt cũng như không”. Có khi duyên phận của hai người đến không cùng thời điểm, cuối cùng chỉ còn là tiếc thở dài tiếc nuối. Nhưng trong khoảnh khắc đó, dẫu có cưỡng cầu cũng vô ích. Đôi khi một cuộc chia ly lại đem đến một khởi đầu mới trọn vẹn hơn. Bạn có tin rằng những người yêu nhau dẫu lạc mất nhau vẫn có thể tìm lại? Duyên phận có thể đến trễ nhưng kịp lúc, ấy mới là cái duyên cả cuộc đời.
Replay Blog Radio: Mimosa đã cho tôi tìm thấy anh, cho tôi được cùng anh đi suốt một chặng đường dài hạnh phúc nhưng rồi cái sắc vàng rực rỡ ấy đã làm tôi lạc mất anh giữa ngút ngàn của núi rừng. Tôi yêu Đà Lạt, yêu cái không gian hoang sơ yên bình của xứ sở Phù Tang này, yêu cả cái sắc vàng kiêu sa rực rỡ của Mimosa. Loài hoa ấy như có một sức hút mạnh mẽ làm tôi cứ thế mà yêu thương mà chờ mong nhung nhớ rồi chạnh lòng mỗi khi cái sắc vàng ấy tàn lụi theo mùa đông. Mỗi mùa đông tới tôi lại tìm về chính nơi này để thỏa thuê ôm trọn cái vẻ ngọt lịm đến bình yên của nó.
Replay Blog Radio: Cái gì dễ dàng có được thì cũng dễ dàng mất đi. Chỉ có những điều thiêng liêng là sống còn sau bão táp. Tình yêu đôi khi cũng cần trải qua sóng gió, thử thách để biết rằng tình cảm dành cho nhau mãnh liệt thế nào.
Replay Blog Radio: Người ta vẫn thường nói rằng nếu có duyên, những người yêu nhau ắt sẽ tìm thấy nhau trên đường đời tấp nập hoặc nếu ông Trời đã định là của nhau, thì chắc chắn sẽ thành đôi. Nhiều người vẫn nghĩ rằng đây chỉ là triết lý để an ủi những chàng trai, cô gái độc thân khi bạn bè xung quanh đã có đôi có cặp hoặc xoa dịu những trái tim cô đơn đang mong mỏi tình yêu nhưng tôi luôn nghĩ rằng những ai yêu nhau, luôn luôn phải được gắn kết bằng một chữ “duyên” nào đó.
Replay Blog Radio: Nếu hai con tàu đi ngược chiều trên cùng một đường ray, không sớm thì muộn, chúng cũng gặp nhau. Nhưng nếu hai con tàu đi trên hai đường ray song song, thì dù xuôi hay ngược chiều, chúng cùng lắm cũng chỉ có thể lướt qua nhau.
Replay Blog Radio: Thanh xuân của con gái ngắn lắm, họ chẳng thể mãi đứng một chỗ để đợi chờ khi mà “em mơ mái nhà, anh lại mơ biển cả”. Khi bạn yêu một người, đừng hứa hẹn quá nhiều và bắt họ phải đợi chờ quá lâu.
Replay Blog Radio: Nếu một ngày đẹp trời nào đó vô tình quay trở lại trạm dừng chân này, anh hãy nhớ là: Em đã từng đợi anh , rất lâu và rất sâu. Thế nên chúng mình chẳng hề hoang phí bất cứ một giây nào của tuổi trẻ đã qua đi, cũng như việc em đã từng đợi anh là điều tuyệt vời nhất trong kí ức yêu thương của đôi mình.
Replay Blog Radio: Thế giới của tôi là những cơn mưa. Tôi phải đi tìm. Một ngày nào đó,chắc chắn rằng tôi sẽ quay trở lại, nơi cơn mưa dịu dàng đầu tiên đã mang em đến bên tôi...
Replay Blog Radio: Em không yêu, nhưng cũng không thể xem anh là tri kỷ. Rốt cuộc cũng không thể gọi tên những tháng năm đã đi bên cuộc đời nhau.
Replay Blog Radio: Anh có yêu cô không? Vì sao anh không nói anh muốn lấy cô làm vợ? Vì sao cô không đủ can đảm để hỏi anh lý do? Vì sao không yêu cô mà cứ bên cô, chăm lo cho cô, ích kỷ với cô không cho cô quen với những người con trai khác?
Replay Blog Radio: Người ta nói, đàn ông sinh ra là để gánh vác, để chở che cho những người phụ nữ của đời họ. Còn phụ nữ sinh ra là để vun vén, chăm lo cho hạnh phúc gia đình. Vì lẽ đó nên từ bao nhiêu lâu nay, đàn ông luôn được quan niệm là phải mạnh mẽ, khô cằn, sỏi đá, còn phụ nữ thường gắn với những phẩm chất nữ tính, dịu dàng. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng yêu một cô gái mạnh mẽ là điều rất tuyệt vời chưa? Một cô gái mạnh mẽ có cuộc đời của riêng họ, bạn sẽ không phải bận tâm nhiều đến những buồn vui của cô ấy. Một cô gái mạnh mẽ luôn biết cách chăm sóc bản thân mình, tự tìm cho mình những niềm vui nho nhỏ. Một cô gái mạnh mẽ sẽ là một bờ vai dịu dàng nhất để bạn tựa vào khi buồn, khi mệt mỏi
Replay Blog Radio: Viết cho những ai đã từng chia tay. Này cô gái! Chỉ là yêu thêm lần nữa thôi mà. Có khó khăn lắm không em? Khi em đã có thể gạt bỏ quá khứ sang một bên thì em hãy sống tiếp, sống thật sự và yêu thương thật sự...
Replay Blog Radio: Phố co mình trong cái lạnh rét buốt. Mùa đông đứng nhìn một người vội vã rời đi. Hạnh phúc buông lơi, tình yêu ở lại. Ngọt bùi đắng cay rồi cũng theo cơn gió đông trôi xa, mất hút giữa ngàn trùng lãng quên. Có đôi lần em tự hỏi tại sao không buông bỏ dĩ vãng, để yêu một ai khác tốt hơn anh?
Replay Blog Radio: Gặp lại em trái tim tôi như được hồi sinh, đứng trước tôi là em, đây không phải là một giấc mơ, tôi muốn ôm em vào lòng cho thỏa nỗi nhớ đã kìm nén trong tôi bấy lâu nhưng em giờ đã không còn thuộc về tôi, không còn thuộc về bầu trời ngày xưa nữa.
Replay Blog Radio: Hãy bước đi để tìm thấy tình yêu của mình, như anh đang tìm thấy. Rồi một ngày nào đó, vô tình lướt qua nhau, chúng ta không phải vờ như chưa từng quen biết, mà có thể nhìn nhau cười: "Anh hay em vẫn khoẻ chứ"...
Replay Blog Radio: Nếu bạn có niềm tin và quyết tâm cao độ vào việc bạn đang làm, sớm muộn gì cũng thành công
Replay Blog Radio: Khi mẹ nhớ con, mẹ gọi, nhưng khi con nhớ mẹ, biết tìm mẹ ở đâu? Có những người dù rất muốn gọi cho mẹ một cuộc điện thoại cũng chẳng biết phải tìm mẹ ở đâu nữa. Tiền bạn có thể kiếm bất cứ lúc nào, nhưng người thân một khi đã mất đi sẽ không bao giờ trở lại được.
Replay Blog Radio: Nếu bạn yêu một người mà người đó không dành cho bạn thì bạn sẽ làm gì? Chia tay, từ bỏ hay lặng lẽ ở bên cạnh người đó…
Replay Blog Radio: Những rung động đầu tiên giống như một hạt sương buổi sớm mai, đẹp lung linh và trong veo nhưng cũng dễ dàng tan biến. Bởi vì Trái đất tròn nên những người yêu nhau sẽ trở lại bên nhau, nhưng cũng bởi Trái đất rộng lớn và tấp nập người nên lạc nhau một lần là mất nhau mãi mãi. Có cô gái đã đánh rơi tình yêu đầu của mình trên hành trình đầy khắc nghiệt của tuổi trưởng thành. Liệu một ngày họ có thể gặp lại nhau? Liệu họ có thể có một cuộc hẹn đúng nghĩa thêm một lần nữa?
Replay Blog Radio: Bố mẹ chỉ có thể là ngọn đèn soi sáng cho con vững bước đi, chứ không thể là vật cản trên con đường của con cái được. Mẹ con không phải là gắng nặng của con và bố, bà ấy là tình yêu, là điều tuyệt vời nhất gắn kết chúng ta với nhau.
Replay Blog Radio: Đợi niềm tin của Nhiên đủ lớn. Đợi tình yêu của anh đủ đong đầy trong nỗi nhớ. Nhiên sẽ đủ can đảm hơn để nói ra những tình cảm thực sự của mình. Lúc ấy mùa Xuân về hẳn là rất ấm áp. Một năm mới lại bắt đầu. Nắng mới vươn mình trên những chồi non, mở rộng tán lá xanh tươi.
Replay Blog Radio: Khi những hạt mưa đầu mùa rơi xuống cũng là lúc tình yêu của tôi và em vỡ tan theo những hạt mưa. Có những cuộc tình, không có biến cố nào cả, cũng chẳng có người thứ ba chen chân, người ta cứ lặng lẽ đến bên nhau rồi lặng lẽ rời xa nhau. Chỉ là chúng ta yêu nhau xong rồi. Ta chia tay nhau vào một ngày mưa tầm tã, khi cơn mưa tạnh, em dường như cũng “bốc hơi” khỏi đời tôi theo những giọt mưa tan.
Replay Blog Radio: Liệu giữa người với người cần bao nhiêu duyên mới đủ để gặp nhau? Em và anh cần nợ nhau thêm bao nhiêu ân tình mới có thể bên nhau đến cuối đời?
Replay Blog Radio: Có ai đó đã nói rằng: “Tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau”. Nếu thật sự có duyên gặp gỡ và bước vào trái tim của nhau thì dù xa cách đến mấy cũng sẽ gặp lại nhau. Tình yêu trong khoảng cách giống như một ngọn lửa trong gió, gió sẽ thổi bùng những ngọn lửa đủ mạnh mẽ và sẽ giập tắt những ngọn lửa mong manh. Liệu tình yêu của bạn có đủ lớn để vượt qua những thử thách, trở ngại đó?
Replay Blog Radio: Ngọn gió tự do như tôi nói cho cùng cũng chỉ là cơn say nắng nhất thời, đến khi tỉnh táo lại, ai cũng sẽ chọn bước về phía yên bình.
Replay Blog Radio: Trên con đường người ta đang làm dở, xe cộ đi lại đông nghịt, giờ cao điểm đôi khi còn chẳng thấy người vì khói bụi. Ấy thế mà bên vệ đường, vẫn có một ông cụ trên tám mươi ngồi úp mặt xuống trên cánh tay phải chỉ để “xin ăn'.
Replay Blog Radio: Trong tình yêu ai cũng giữ cho mình một chút ích kỷ, thật không dễ dàng khi phải chia sẻ tình yêu với một người khác. Đúng là tình yêu không thể sẻ chia nhưng tình thương thì có thể. Khi ta yêu một người, ta muốn giữ người ấy cho riêng mình, còn khi ta thương một người, ta chỉ mong người ấy được hạnh phúc, dẫu là hạnh phúc ấy không có chỗ cho ta. Ai rồi cũng sẽ tìm thấy một bản tình ca cho riêng mình.
Replay Blog Radio: Trong cuộc sống đừng cố tìm ra người quan trọng nhất với mình. Vì người thân, bạn bè, người yêu, ai cũng quan trọng cả. Bạn không thể sống mà thiếu bất cứ ai trong số đó. Đừng nên xem trọng người này, xem nhẹ người kia vì mọi sự so sánh đều khập khiễng. Điều quan trọng là bạn đang được sống trong tình yêu thương từ NHỮNG NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT.
Replay Blog Radio: Không phải cứ quá khứ đau thương thì tương lai nó cũng thế. Một người mang đến cho bạn niềm đau thì cũng sẽ có một người xoa dịu đi tất cả.
Blog Radio 576: Lạnh lẽo nhất không phải là đứng giữa mùa đông lạnh giá mà lạnh lẽo nhất chính là sự cô đơn. Khi cô đơn thì ngay cả giữa mùa hè nóng bức cũng thấy lạnh thấu tâm hồn. Lại một mùa đông nữa lại về, mùa đông quá lạnh cho những kẻ cô đơn. Liệu mùa đông này có ai đó choàng lên mình chiếc áo ấm và thì thầm vào tai: “Như thế này, em có còn lạnh nữa không?”
Replay Blog Radio: Anh có hàng ngàn lý do để cai thuốc, nhưng mỗi khi cầm điếu thuốc lên, anh lại không có can đảm mà bỏ nó xuống. Cũng như tình yêu em dành cho anh, em có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do để chia tay, nhưng em lại không có đủ dũng cảm mà bỏ đi tình yêu do mình vun đắp. Anh nói đúng! Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu tôi thật lòng hơn anh. Và tôi từ ngày hôm nay nhất định sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc! Còn anh? Vắng em, anh có hạnh phúc không?
Replay Blog Radio: Tưởng như hơi ấm đôi tay ấy vẫn còn đây, nụ cười ấy vẫn trong veo và đôi mắt nheo đi vì nắng. Tưởng như tất cả mọi thứ vẫn đang chạm vào ta qua từng xúc giác và mơn man trên mi mắt đã ướt đẫm nước mắt nhiều ngày. Người ấy bây giờ, có lẽ, đã nắm lấy một bàn tay khác, đã để vai làm chỗ dựa cho một mái đầu khác, vậy sao ta không còn thấy đau?
Replay Blog Radio: Tôi chẳng thể tìm lại tôi của ngày nào. Có lẽ cả anh cũng vậy. Dù có khắc khoải nhìn về quá khứ bao nhiêu, cảm xúc đó cũng chẳng thể quay trở lại, tình yêu đó đã ra đi rồi.
Replay Blog Radio: Có những tình yêu sai trái xét trên phương diện đạo đức nhưng đó lại là tình yêu chân thành mà họ tìm thấy muộn màng, khi ngón áp út đã trở nên vướng bận. Liệu có khi nào ở một tầng mây nào đó khác, người yêu nhau sẽ được ở bên nhau?
Replay Blog Radio: Cứ đi rồi sẽ đến, cứ làm rồi bạn sẽ thấy kết quả. Cuộc đời của chúng ta cũng giống như một con đường, không phải lúc nào cũng bằng phẳng, thẳng tắp. Sẽ có lúc ta phải đi qua những khúc quanh co, gập ghềnh, trắc trở.
Replay Blog Radio: Nhất định sẽ có một khoảnh khắc mà ta biết trước rằng ta sắp mất đi một ai đó rất quan trọng trong cuộc đời mình. Tất cả còn lại chỉ là ta sẽ lựa chọn ôm lấy họ hay ôm lấy nỗi thương nhớ về họ trong phần đời phía sau…
Replay Blog Radio: Người ta đi tìm hạnh phúc chứ không phải dậm chân tại chỗ để hạnh phúc tự tìm đến. Có trải qua thất bại, khổ đau ta mới nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống. Tôi biết, ngày hôm qua nên khép lại.
Replay Blog Radio: Bạn thân mến! Tháng 7 Âm lịch này có ngày Vu lan báo hiếu, dù bận rộn đến đâu, chúng ta cũng nên dành chút thời gian cho mẹ, về nhà ăn với mẹ bữa cơm hay đơn giản là gọi cho mẹ một cuộc điện thoại. Trong chương trình Replay Blog Radio của tuần này, chúng ta hãy cùng nghe lại những số Blog Radio cảm động nhất về mẹ được ban biên tập tuyển chọn và giới thiệu. Mở đầu chương trình, chúng ta hãy cùng lắng nghe bài thơ:
Replay Blog Radio: - Liệu giữa người với người cần bao nhiêu duyên mới đủ để gặp nhau? Em và anh cần nợ nhau thêm bao nhiêu ân tình mới có thể bên nhau đến cuối đời?
Replay Blog Radio: Có ai đó đã nói rằng: “Tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau”. Nếu thật sự có duyên gặp gỡ và bước vào trái tim của nhau thì dù xa cách đến mấy cũng sẽ gặp lại nhau. Tình yêu trong khoảng cách giống như một ngọn lửa trong gió, gió sẽ thổi bùng những ngọn lửa đủ mạnh mẽ và sẽ giập tắt những ngọn lửa mong manh. Liệu tình yêu của bạn có đủ lớn để vượt qua những thử thách, trở ngại đó?
Replay Blog Radio: Người ta đi tìm hạnh phúc chứ không phải dậm chân tại chỗ để hạnh phúc tự tìm đến. Có trải qua thất bại, khổ đau ta mới nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống. Tôi biết, ngày hôm qua nên khép lại.
Replay Blog Radio: Xa nhau, để học cách yêu thương và học cách tìm về với nhau. Xa nhau, để mai ta yêu nhau. Phải không anh?
Replay Blog Radio: Khi bạn gặp gỡ và yêu một người, bạn cho rằng đó là điều kỳ diệu của duyên phận. Khi bạn phải buông tay một người, bạn lại đổ tại rằng hữu duyên, vô phận. Thực ra, gặp nhau là do duyên, bên nhau hay không lại do lựa chọn. Có những thứ bạn muốn thế nào chăng nữa cũng không bao giờ thuộc về bạn. Có những thứ bạn lưu luyến đến mấy cũng chẳng thể giữ lại bên mình. Tình yêu là bài tình ca nhưng bạn không phải người hát. Thứ gọi là duyên phận, cuối cùng cũng chỉ là món nợ phải trả cho người.
Replay Blog Radio: Trong tình yêu đúng hay sai là một loại lựa chọn mà đôi khi chúng ta không thể biết lựa chọn của mình là sai hay đúng. Thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời. Bạn đã bao giờ đánh đổi tất cả những gì bạn có để có được thứ mà bạn cần chưa?
Replay Blog Radio: Giá như, tôi có thể nói rằng tôi yêu Vũ, và giá như, tôi đã sống như lời Vũ nói trong buổi hoàng hôn năm nào: “Hãy sống như thể ngày mai mình sẽ chết”.Phải rồi, nếu ngày mai phải chết, thì tôi còn sợ hãi điều gì? “Mình sẽ trở thành họa sĩ, sẽ lấy người mình yêu và sẽ sống thật hạnh phúc”. Tôi nói giữa hai dòng lệ tuôn chảy. Bên ngoài, những tia nắng cuối cùng của một ngày bắt đầu chết hẳn, nhưng từ sâu thẳm bên trong, tôi thấy mình dường như sống lại.