“Thần thông là đi trên mặt đất “ “Lối đi tùy thuộc vào đường nội tâm “- Thích Nhất Hạnh Happy, healthy and strong - WIM Hof Tình yêu, niềm vui, an bình và khai sáng Đây là lúc mình thực hiện bản tuyên ngôn với bản thân mình: mình rất Dũng cảm! Để lại l
Trẻ lúc nào cũng muốn có được sự công nhận từ cha của mình. Từ tận đáy lòng
Chân lý của một người ở cấp độ ý thức hiện tại nào đó có thể là điều phi lô gic
Trường năng lượng và những nhân tố quyết định tinh thần, sức khỏe con người
Thỉnh thoảng có cảm hứng hát và cứ ngâm Nga mãi, nghe mãi một bài không thôi
Hãy check in hàng ngày với nhau đi xem bạn còn đang sống hay nửa sống hay không còn cảm giác cuộc sống như thế nào nữa
Đoạn cuối của câu chuyện thiền và chuẩn bị cho giấc ngủ sâu
Chị là một cây đại thụ, vững chãi và xanh mát. Chị bám sâu vào lòng đất lấy dinh dưỡng từ lòng đất, vươn cao tỏa rộng đón ánh nắng mặt trời. Cho dù có bão táp mưa sa thì chị vẫn đứng vững đứng thẳng và cao lớn. Chị là bóng mát cho chúng mình ngồi nghỉ ngơi và tìm về. Cám ơn chị đã nhận lời mời làm khách mời đặc biệt đầu tiên của Sống Một Mình
Phần một: công cụ Chương 1 Những tiến bộ quan trọng trong nhận thức. Để lại lời nhắn cho Hà ở đây https://anchor.fm/songmotminh/message
Người thiện nghệ thì không phô trương họ mang vẻ ngoài của kẻ thật thà. Ai biết điều này cũng hiểu rõ những mô thức Tuyệt đối. Sức mạnh ấy chuyển dời vạn vật và vô danh
Mô thức sức mạnh trong thái độ của con người
Lần trước mình đọc mà vấp quá nên lần này đọc lại cho mượt hơn chút hihi
Đây là chuyến đi thiền hành mỗi buổi sáng. Hà mời bạn cùng nắm tay nhau đi thiền. Lắng tai nghe tiếng lòng mình. Lắng tai nghe tiếng chim chót. Lắng tai nghe tiếng bước chân mình. Lắng tai nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Còn biết bao âm thanh của cuộc sống quanh ta nữa. Bạn có nghe thấy không?
Ủa thức về công lý của chúng ta có thể đã lỗi thời
Như Socrates đã quan sát thấy từ hơn 2.000 năm trước, điều tốt nhất ta có thể làm trong các điều kiện như vậy là thừa nhận sự ngu dốt của cá nhân ta.
Những triển vọng đầy hứa hẹn của công nghệ sẽ được đưa ra bàn luận bên cạnh những hiểm hoạ như đứt gãy do công nghệ gây ra, việc kiểm soát thế giới bên trong dẫn đến sự sụp đổ của hệ thần kinh hay tự do trong khuôn khổ. Xét cho cùng, những thác thức lớn nhất và những lựa chọn quan trọng nhất của ngày nay là gì? Ta cần chú ta đến điều gì? Ta nên dạy con cái ta những gì?
Có phải tôi đang thuyết phục các bạn rằng đau khổ là điều cần thiết để khám phá ý nghĩa cuộc sống chăng? Không phải. Nếu có thể tránh khỏi đau khổ thì điều ý nghĩa nên làm là hãy triệt tiêu nguyên nhân của đau khổ bởi vì chịu đựng đau khổ không cần thiết biến ta thành ngớ ngẩn hơn là anh hùng.
Chính chúng ta phải tự trả lời câu hỏi mà cuộc sống hỏi ta, và trước những câu hỏi đó, chúng ta chỉ có thể trả lời bằng cách chịu trách nhiệm cho sự tồn tại của mình. Thế giới ở trong tình trạng tồi tệ, nhưng mọi thứ vẫn sẽ tồi tệ trừ khi mỗi chúng ta cố gắng hết mình.
“Người nào có lý do để sống có thể sống sót qua mọi nghịch cảnh” “Cho dù khả năng có được điều tốt đẹp đó là vô cùng hiếm hoi, hàng ngàn người mới có một người, thì ai dám đảm bảo rằng anh không phải là một trong số những người may mắn hiếm hoi đó, dẫu hạnh phúc có đến sớm hay muộn. Nhưng trước mắt anh phải sống để nhìn thấy ngày ấy đến, anh cần phải tồn tại để nhìn thấy ngày ấy hừng sáng và từ lúc ấy, trách nhiệm sống sẽ không từ bỏ anh.”
Ý nghĩa của cuộc sống có thể tìm thấy trong mọi hoàn cảnh
Những rối loạn tinh thần không xuất phát từ những xung đột về ta chí và bản năng mà từ những mâu thuẫn trong các vấn đề về sự tồn tại
Chúng ta cần xem xét một người vốn đang chịu áp lực kinh khủng trong một thời gian dài sẽ gặp nguy hiểm sau khi tự do như thế nào, nhất là khi áp lực ấy đột ngột biến mất. Giống như người thợ lặn sẽ gặp nguy hiểm nếu anh ấy bất ngờ rời khỏi khoang lặn ( dưới áp lực không khí cực thấp)
Điều thật sự cần thiết là sự thay đổi cách nhìn của chúng ta về cuộc sống. Chúng ta phải tự học hỏi và hơn nữa phải truyền dạy cho những người đang bị thất vọng một điều rằng: vấn đề không phải là chúng ta mong đợi gì từ cuộc sống mà vấn đề là cuộc sống mong đợi gì ở chúng ta
Nỗ lực phát triển khiếu hài hước và nhìn mọi vật theo cách vui nhộn là một mánh khoé mà tôi đã học được trong lúc làm chủ nghệ thuận sống. Mặc dù lẻ đâu cũng có đau khổ, ở đâu cũng cần khiếu hài hước, nhưng trong trại tập trung thì càng phải rèn luyện nghệ thuật sống khôi hài.
Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi: lần đầu tiên trong đời tôi đã nhìn thấy chân lý mà loài người bao đời nay đã ca tụng qua những vần thơ, cũng là chân lý tối thượng của các bậc học giả, rằng: tình yêu là mục đích cuối cùng và là mục đích cao cả nhất của nhân loại.
Hà đang say sưa đọc thì chuông báo thức reo lên và thế là bị ngắt quãng. Mình sẽ đọc tiếp ở đoạn sau nhé
Cuộc chiến ngoài đời cũng đem lại cho chúng tôi cả trại tập trung lẫn cuộc chiến của các sợi thần kinh
Người nào thường lo sợ mình sẽ đỏ mặt trước đám đông thì càng có khuynh hướng bị nhiều hơn. Trong ngữ cảnh này ta có thể sửa câu nói “Mong muốn là cha của Hà nghĩ” thành “Sợ hãi là mẹ của hiện tại”
Giờ đây khi được tự do, họ cho rằng mình có quyền sử dụng sự tự do ấy một cách phóng túng và vô độ. Đối với họ, điều duy nhất thay đổi là giờ họ không còn là kẻ áp bức mà là người đàn áp. Họ trở thành chủ thể chứ không phải là đối tượng của sự ngang trái và bất công. Họ bào chữa cho mình bằng những trải nghiệm tồi tệ của họ.
Tình yêu là cách duy nhất để thấu hiểu đến tận cùng một con người. Không ai có thể nhận thức đầy đủ về bản chất của một người trừ khi đã đem lòng yêu người ấy.
“Cháu thấy cuộc đời mình có rất nhiều ý nghĩa và mục đích. Thái độ mà cháu chấp nhận vào cái ngày định mệnh đó đã định hướng cho cuộc đời cháu: cháu bị gãy cổ nhưng cháu sẽ không suy sụp. Cháu biết rằng nếu không có đau khổ thì cháu sẽ không trưởng thành như ngày hôm nay.”
Người nào hiểu được mối quan hệ mật thiết giữa trạng thái tinh thần của con người - sự phấn khởi, hy vọng hoặc sự thiếu thốn phấn khởi, mất đi hy vọng - với tình trạng miễn dịch của cơ thể thì sẽ hiểu được rằng việc đột ngột mất đi những thứ đó có thể tạo ra những tác động chí mạng ra sao.
Trại tập trung Đức quốc xã- cơn ác mộng của con người, sự khốn cùng của thể xác và tâm hồn. Đâu là con đường sống sót cho những giây phút hoang mang, sợ hãi, đau đớn, mất hy vọng và lầm lạc lẽ sống…
Sự thoái bộ ở người tù - sự lui về hình dạng nguyên sơ hơn của đời sống tinh thần. Những mơ ước và khát khao sẽ trở nên rõ ràng hơn trong giấc mơ của người ấy. Người tù thường mơ thấy gì? Đó là bánh mỳ, bánh ngọt, thuốc lá và những buổi tắm nước nóng.
Một loại trầm cảm đặc biệt ơi những trường hợp bệnh nhân trẻ mà tác giả gọi là “ rối loạn thần kinh do thất nghiệp” Tôi có thể chỉ ra rằng sự rối loạn này thực sự bắt đầu từ hai lần nhận thức sai lệch: thất nghiệp được xem như vô dụng; và vô dụng được xem như có một cuộc sống vô nghĩa
Họ nhận thấy số mệnh của mình hoàn toàn phụ thuộc vào những tên lính canh - những quân cờ của số phận - và điều này càng khiến họ ít giống con người hơn.
Những trải nghiệm trong trại tập trung
Vì đang ghi thì có chuông báo thức nên bị mất đoạn sau haha
Những ngày trong trại tập trung của phát xít Đức …
Mình có thể làm gì cho mình và cho người và cho đời vào lúc này? Câu trả lời của Hà là đọc sách. Còn bạn thì sao?
Mình có may mắn được nghe biết bao câu chuyện hay, ý nghĩa và từ đó thay đổi mình. Hà hy vọng rằng những mẩu chuyện này cũng giúp ích cho bạn ít nhiều
Lần cuối cùng bạn và người thương (chính bạn) dắt tay nhau đi dạo trong im lặng là khi nào? Bạn nghe được gì nhìn thấy gì xung trong khung cảnh ấy ? Bạn có nghe thấy tiếng nói bên trong mình?
Nếu coi nhau là đồng bào thật sự thì mình đáng lẽ đối xử với nhau như thế nào
Nhìn một cái cây bị gãy cành sau một cơn gió làm mình suy ngẫm về mối quan hệ giữa mình với người
Câu chuyện về con lừa và người đứng giữa hai dòng nước
Có ai đã từng so sánh hay bị so sánh. Con nhà mình vs con nhà người ta? Sếp mình vs sếp người ta? Lính cũ vs lính mới? Bồ cũ vs Bồ mới?
Những cái xúc chạm bây giờ đã trở nên đề phòng cảnh giác. Và sau khi chúng ta đã quá quen với việc giữ khoảng cách thì sau này khi mọi chuyện qua đi thì liệu chúng ta có hồ hởi mà lao vào ôm nhau nữa không
Ngẫm lại cuộc trò chuyện giữa mình với chú tài xế khiến mình suy ngẫm sâu sắc về bản thân mình và biết ơn con người mình không ngừng học hỏi mỗi ngày