Podcasts about Cho

  • 1,880PODCASTS
  • 5,988EPISODES
  • 36mAVG DURATION
  • 5WEEKLY NEW EPISODES
  • Jul 30, 2025LATEST

POPULARITY

20172018201920202021202220232024

Categories



Best podcasts about Cho

Show all podcasts related to cho

Latest podcast episodes about Cho

Vogue Polska
Artykuł: Krem z filtrem przeciwsłonecznym SPF 30 czy SPF 50? Który chroni lepiej?

Vogue Polska

Play Episode Listen Later Jul 30, 2025 12:11


Choć dermatolodzy konsekwentnie ostrzegają, część z nas nadal uważa opaloną skórę za zdrową skórę lub nie stosuje filtrów z braku czasu lub roztargnienia. Skutki: szybsze fotostarzenie, plamy i przebarwienia, wiotkość, zmarszczki, a nawet czerniak i inne nowotwory skóry. Sposób? Zaprzyjaźnienie się z wysoką fotoprotekcją nie tylko w wakacje. Jaki SPF wybrać i jak go stosować, by był skuteczny? Autorka: Maria Kowalczyk / Nostressbeauty Artykuł przeczytasz pod linkiem: https://www.vogue.pl/a/krem-z-filtrem-przeciwslonecznym-spf-30-a-spf-50-jakie-sa-roznice

TẠP CHÍ VIỆT NAM
Vừa đối phó thuế quan Mỹ, Việt Nam thắt chặt quan hệ quân sự với Trung Quốc

TẠP CHÍ VIỆT NAM

Play Episode Listen Later Jul 28, 2025 10:47


Vào lúc đang tìm cách ứng phó với cuộc chiến thuế quan của Hoa Kỳ, Việt Nam thắt chặt quan hệ quân sự với Trung Quốc. Theo tin báo chí Việt Nam, ngày 22/07/2025, lực lượng lục quân của Việt Nam và Trung Quốc đã khai mạc đợt Huấn luyện “Chung tay đồng hành - 2025” tại Quảng Tây, một tỉnh nằm ở vùng biên giới Việt-Trung. Đây là lần đầu tiên lục quân Việt Nam và Trung Quốc tổ chức thao dượt chung, theo dự kiến sẽ kéo dài đến 30/07. Theo thông báo của bộ Quốc Phòng Trung Quốc, đợt huấn luyện này “nhằm tăng cường học hỏi lẫn nhau và trao đổi kinh nghiệm công tác biên giới, đồng thời làm sâu sắc hơn nữa hợp tác thực tiễn giữa quân đội hai nước”. Theo nhận định của nhật báo Hồng Kông South China Morning Post ngày 20/07, đây là dấu hiệu cho thấy quan hệ quân sự giữa hai nước láng giềng đang ngày càng chặt chẽ trong những tháng gần đây bất chấp các tranh chấp chủ quyền lãnh thổ.  South China Morning Post nhắc lại, về mặt kinh tế, Trung Quốc là đối tác thương mại lớn nhất của Việt Nam và là nhà cung cấp quan trọng cho ngành sản xuất của Việt Nam. Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã đến thăm Việt Nam vào tháng 4, vài ngày sau khi tổng thống Mỹ Donald Trump phát động cuộc chiến thuế quan với toàn cầu. Tại Hà Nội, ông Tập Cận Bình đã kêu gọi các nước láng giềng châu Á hợp tác để "chống lại hành vi bắt nạt đơn phương".  Hợp tác quốc phòng đã trở nên chặt chẽ hơn giữa hai nước trong năm nay, đánh dấu kỷ niệm 75 năm quan hệ ngoại giao, được thể hiện qua việc lần đầu tiên quân đội Trung Quốc được mời tham gia diễu binh tại Sài Gòn kỷ niệm 50 năm kết thúc chiến tranh Việt Nam. Cũng trong tháng 4, Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc Đổng Tuấn đã đến thăm miền Bắc Việt Nam và gặp người đồng cấp Việt Nam Phan Văn Giang, với cam kết tăng cường hợp tác quốc phòng của cả hai bên. Tháng 7 năm ngoái, Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Trung Quốc và Lực lượng Cảnh sát Cơ động Việt Nam đã tiến hành các cuộc thao dượt chống khủng bố chung tại Quảng Tây.  Mỹ, đối thủ thương mại chung Hợp tác song phương về quốc phòng và an ninh đã được đẩy mạnh cho dù hai bên cũng đang tăng cường nỗ lực khẳng định các yêu sách lãnh thổ chồng lấn của mình ở Biển Đông, nơi Bắc Kinh tuyên bố chủ quyền gần như toàn bộ. Kể từ năm 2021, Việt Nam đã âm thầm nhưng đều đặn đẩy mạnh các hoạt động xây dựng đảo tại quần đảo Trường Sa. Nhưng Bắc Kinh nói chung vẫn kiềm chế, không chỉ trích công khai Hà Nội.  Lý do có lẽ là vì cả hai nước đều đang tập trung đối phó với đối thủ chung về mặt thương mại, đó là Hoa Kỳ. Về phía Bắc Kinh, trong tuần này sẽ diễn ra vòng đàm phán thương mại song phương mới giữa Trung Quốc với Mỹ tại Thụy Điển vào lúc hai nước đang “hưu chiến” thuế quan đến giữa tháng 8. Còn về phía Việt Nam, mặc dù vào đầu tháng 7 vừa qua, tổng thống Mỹ Donald Trump thông báo đã đạt được thỏa thuận về thuế quan với Hoa Kỳ, nhưng trên thực tế hai nước vẫn đang đàm phán để hoàn tất các điều khoản chính  .  Cho tới nay, cả Washington lẫn Hà Nội đều không công bố bất cứ tài liệu chính thức hoặc điều khoản chi tiết nào. Tại cuộc họp báo Ở Hà Nội ngày 17/07, phát ngôn viên bộ Ngoại Giao Việt Nam Phạm Thu Hằng cho biết hai bên vẫn đang "tiếp tục thảo luận để làm rõ và cụ thể hóa các nội dung liên quan", sau cuộc điện đàm giữa tổng thống Trump và tổng bí thư Tô Lâm. Ông Trump thậm chí đã thông báo luôn cả mức thuế 20% đối với hàng Việt Nam nhập vào Hoa Kỳ. Riêng các mặt hàng, chủ yếu từ Trung Quốc, bị xem là trung chuyển qua Việt Nam để “né” thuế của Hoa Kỳ, sẽ bị áp thuế đến 40%. Tuy nhiên, theo hãng tin Bloomberg, các nguồn tin thân cận cho biết các nhà lãnh đạo Việt Nam đã bị bất ngờ trước thông báo nói trên và đang tích cực đàm phán với phía Mỹ để giảm thuế suất. Khi đơn phương thông báo mức thuế 20% trong khi Việt Nam chưa xác nhận, phải chăng Hoa Kỳ đang “xử ép” Việt Nam? Trả lời RFI Việt ngữ ngày 24/07/2025, nhà nghiên cứu Vũ Xuân Khang, hiện là học giả thỉnh giảng (visiting scholar) về quan hệ quốc tế tại đại học Boston College, Hoa Kỳ, nhận định: "Việt Nam có lý do chính đáng khi không xác nhận mức thuế 20% tổng thống Trump thông báo, vì Việt Nam mong muốn mức thuế quan của mình không được nhiều hơn 10% so với các đối thủ cạnh tranh trong khu vực. Việt Nam cũng là nước thứ hai sau Vương Quốc Anh mà ông Trump công bố đạt được thỏa thuận thương mại với Mỹ. Hiện nay, cả Philippines, Indonesia, và Nhật Bản đều đã đàm phán xong với Mỹ và nhận được mức thuế quan ít hơn Việt Nam. Trong những ngày tới có thể Mỹ sẽ đạt thêm được thỏa thuận với những đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Việt Nam như Thái Lan, Malaysia, hay Ấn Độ. Việt Nam đang cố gắng kềm mức thuế quan ở mức 10 đến 15%, để duy trì tính cạnh tranh với các đối thủ khác. Rõ ràng việc Việt Nam chưa xác nhận mức thuế quan cho thấy hai nước vẫn còn nhiều bất đồng phải giải quyết, nhất là điều khoản về mức thuế 40% đối với hàng hóa trung chuyển qua lãnh thổ Việt Nam. Điều khoản không rõ ràng này có thể gây tổn hại cho kinh tế Việt Nam, nếu Mỹ mặc định bất kỳ nguyên liệu sản xuất nào mà Việt Nam nhập từ Trung Quốc cũng cấu thành hàng 'Made in China'. Việc ông Trump ra thông báo sớm trước khi Việt Nam xác nhận cho thấy Hoa Kỳ có thể muốn đánh đòn phủ đầu  để ép Việt Nam phải chấp nhận mức 20%, cao hơn mức Việt Nam mong muốn." Việt Nam, "sân sau" của Trung Quốc ? Thật ra khi áp thuế cao đối với Việt Nam, Mỹ muốn nhắm tới đối thủ lớn hơn là Trung Quốc, vì chính quyền Trump vẫn xem Việt Nam là “sân sau” của hàng Trung Quốc. Nhưng thực tế có hoàn toàn đúng như vậy không? Nhà nghiên cứu Vũ Xuân Khang ghi nhận: "Nếu tính về mặt kinh tế sản xuất đơn thuần, các nghiên cứu từ Hoa Kỳ và Úc đã chứng minh điều này là không đúng. Ở Mỹ, các nhà kinh tế trong  chính quyền Trump thường hay sử dụng hai biểu đồ Việt Nam nhập hàng từ Trung Quốc và Việt Nam xuất qua Mỹ, để chứng minh Việt Nam là sân sau của Trung Quốc, khi hai biểu đồ này tăng giảm song song. Tuy nhiên, sự so sánh này là thiếu logic, vì biểu đồ không tính đến vai trò đang lên của Việt Nam trong chuỗi cung ứng toàn cầu. Đúng là Việt Nam nhập thêm hàng từ Trung Quốc, nhưng Việt Nam nhập hàng để đáp ứng nhu cầu tăng mạnh trong nước, cũng như xuất đi các thị trường khác  ngoài Mỹ. Không thể phủ nhận một số hàng hóa Việt Nam nhập từ Trung Quốc có thể bị gắn mác Việt Nam để xuất qua Mỹ, tuy nhiên, theo nghiên cứu của viện Lowy ở Úc thì số lượng này chỉ chiếm khoảng 1/4 hàng hóa Việt Nam nhập từ Trung Quốc, còn lại 3/4 thì hoàn toàn không phải là như vậy. Điều này cũng không phải quá bất ngờ khi nhiều nhà máy từ Trung Quốc đã dịch chuyển qua Việt Nam để sản xuất kể từ nhiệm kỳ thứ 1 của tổng thống Trump, khi thương mại Mỹ-Trung có hục hặc." Trước những đòn thuế quan của Mỹ, Việt Nam phải xử lý như thế nào để làm vừa lòng Trump nhưng cũng không làm mất lòng Trung Quốc? Nhà nghiên cứu Vũ Xuân Khang nêu ý kiến: "Việt Nam vẫn sẽ dựa vào chính sách ngoại giao và ngoại thương đa phương hóa, đa dạng hóa để tránh làm mất lòng cả Mỹ và Trung Quốc. Một mặt, Việt Nam sẽ cố gắng đáp ứng các điều kiện của Mỹ để làm giảm thuế quan, đặc biệt là chống hàng giả, hàng vi phạm bản quyền trên thị trường. Mặt khác, Việt Nam sẽ nỗ lực đa dạng hóa thị trường xuất khẩu để tránh phụ thuộc quá nhiều vào Mỹ. Hiện nay Việt Nam xuất khẩu qua Mỹ khoảng 140 tỷ đô, tương đương 30% GDP của Việt Nam. Đối với Trung Quốc, Việt Nam sẽ tiếp tục tăng cường quan hệ thương mại song phương, cũng như tăng cường hợp tác chính trị và quân sự để Trung Quốc thấy là Việt Nam không có ý định chống Trung Quốc và ngả về Mỹ do áp lực thuế quan." Không thể dựa vào Mỹ Vì Việt Nam phụ thuộc nhiều về Hoa Kỳ về thương mại, chính quyền Trump có vẻ muốn dùng chiến tranh thuế quan để buộc Việt Nam phải “chọn phe”. Chính sách này liệu có thể lôi kéo Việt Nam đứng hẳn về phe Mỹ để chống Trung Quốc ? Hay là ngược lại sẽ đẩy Việt Nam xích gần hơn với Trung Quốc? Nhà nghiên cứu Vũ Xuân Khang nhận định: "Chính sách này sẽ không thể lôi kéo Việt Nam đứng về phe Mỹ chống Trung Quốc, do Việt Nam luôn ưu tiên an ninh hơn là kinh tế. Thứ nhất, Trung Quốc là nước có ảnh hưởng căn bản đến an ninh của Việt Nam, do Trung Quốc có thể tấn công và chiếm đóng lãnh thổ Việt Nam cả trên bộ lẫn trên biển. Bài học Ukraina cho Việt Nam thấy rõ là không nên tin tưởng vào hỗ trợ quân sự hay kinh tế của Mỹ để chống lại láng giềng mạnh hơn, nhất là khi chiến tranh Nga-Ukraina đã kéo dài hơn 3 năm và Ukrain mất 1/5 lãnh thổ ở phía đông vào tay Nga, còn Mỹ thì cũng không có khả năng giúp Ukraina lấy lại lãnh thổ đã mất. Mỹ mặc dù là thị trường xuất khẩu lớn nhất của Việt Nam, với 140 tỷ đô mỗi năm, nhưng 140 tỷ đô không đáng kể gì nếu đặt chủ quyền lãnh thổ và ổn định an ninh lên bàn cân. Việt Nam đã nhiều lần khẳng định cần phải duy trì môi trường an ninh hòa bình để phát triển kinh tế lâu dài. Thứ hai, Mỹ không phải là cường quốc trên bộ, nên kể cả khi Mỹ có muốn toàn tâm giúp Việt Nam cũng sẽ không đủ khả năng đáp trả lại các đòn tấn công của Trung Quốc đối với Việt Nam. Cần phải nhớ Mỹ đã không thể đánh bại Trung Quốc trong chiến tranh Triều Tiên, hay chiến tranh ở Đông Dương, mặc dù Mỹ được trang bị khí tài hiện tại hơn. Đấy là chuyện của 50 năm trước, còn bây giờ thì khả năng Mỹ đánh bại được Trung Quốc trên bộ còn ít hơn rất nhiều, do Trung Quốc đã hiện đại hóa quân sự từ năm 1979 đến nay. Còn về hải quân thì chính Mỹ cũng không còn khả năng chạy đua vũ trang trên biển với Trung Quốc, do năng lực đóng tàu của Trung Quốc đã gấp 200 lần Mỹ. Và tôi xin nhắc lại là 200 lần, chứ không phải nói nhầm. Việt Nam sẽ mong muốn giữ vị trí trung lập như hiện nay để tránh mất lòng cả Mỹ và Trung Quốc, nhất là tránh một cuộc chiến tranh giữa Việt Nam với Trung Quốc, nhưng nếu Mỹ ép Việt Nam đến mức quá đáng, còn Trung Quốc cam kết mua nhiều hơn hàng hóa của Việt Nam, thì khả năng Mỹ mất nốt con bài thương mại với Việt Nam là rất cao. Mỹ nên ngừng hy vọng có thể dùng lá bài thương mại 140 tỷ đô một năm, cũng như một vài tàu tuần tra hay máy bay F-16, để thuyết phục Việt Nam chống Trung Quốc, bởi vì Trung Quốc, với tiềm lực quân sự và kinh tế của một siêu cường, hoàn toàn có thể khiến Việt Nam phải trá đắt hơn nhiều những gì Mỹ có thể cho Việt Nam." Chưa biết cụ thể là mức thuế quan mà Trump loan báo sẽ tác động như thế nào đến xuất khẩu của Việt Nam, nhưng trước mắt, theo báo chí trong nước, Trung Quốc nay đã vượt qua Hoa Kỳ để trở thành thị trường xuất khẩu thủy sản lớn nhất của Việt Nam. Theo Hiệp hội Chế biến và Xuất khẩu Thủy sản Việt Nam (VASEP), Trung Quốc đã nhập khẩu thủy sản từ Việt Nam với tổng trị giá 1,1 tỷ đô la trong nửa đầu năm 2025, tăng đến 45% so với cùng kỳ năm ngoái. Trong khi đó, Hoa Kỳ đã nhập khẩu 905 triệu đô la trong cùng kỳ. 

Vogue Polska
Artykuł: Bob w stylu vintage powraca. To najmodniejsza fryzura jesieni 2025

Vogue Polska

Play Episode Listen Later Jul 28, 2025 4:16


Ponadczasowy, elegancki i z charakterem – bob w stylu vintage to bez wątpienia najmodniejsza fryzura jesieni 2025. Choć inspirowany złotą erą Hollywood, dziś powraca w nowoczesnym wydaniu, a jego urok doceniły największe gwiazdy. Jego szczególna zaleta? Pasuje do każdej twarzy i pozwala wykreować klasyczny i awangardowy look. Autorka: Violetta Valdés Artykuł przeczytasz pod linkiem: https://www.vogue.pl/a/bob-w-stylu-vintage-to-najmodniejsza-fryzura-na-jesien-2025-jak-ja-stylizowac-digitalsyndication

Radio Wnet
Ostrów Tumski w Poznaniu może zostać zniszczony. Historyk sztuki: To przerażająca wizja

Radio Wnet

Play Episode Listen Later Jul 28, 2025 17:56


Osiedla mają powstać także po drugiej stronie rzeki. Całość ma liczyć około 10 tysięcy mieszkańców. To wizja wręcz przerażająca – mówił prof. Jacek Kowalski w możliwym zabudowaniu Ostrowa Tumskiego.Wydawało nam się, że to jest oczywiste, że Ostrów Tumski to jest coś takiego jak Wawel – a nawet więcej – bo na Ostrowie Tumskim Polska się zaczęła. To są zresztą słowa świętego papieża Jana Pawła II: „Pamiętajcie, że tu się Polska zaczęła”. Bo tu był jeden z głównych grodów państwa Piastów w X wieku. Tutaj stanęła pierwsza polska katedra. […] To właśnie tutaj zaczął się też Poznań jako miasto– powiedział na początku rozmowy w Poranku Radia Wnet prof. Jacek Kowalski, historyk sztuki.Ekspert odniósł się do już podnoszonej na antenie Radia Wnet sprawy, czyli możliwego zniszczenia historycznego charakteru poznańskiego Ostrowa Tumskiego poprzez planowaną gigantyczną inwestycję deweloperską. No i nagle taka hiobowa wieść, dla wielu szokująca, a dla środowiska historyków sztuki i miłośników zabytków szczególnie: że na tej wyspie, w północnej jej części, ma powstać gigantyczne osiedle. Jak na skalę wyspy – naprawdę ogromne. Ma pomieścić 5 tysięcy osób. Osiedla mają powstać także na Małej Wyspie i na wybrzeżu Cybiny – po drugiej stronie rzeki. Całość ma liczyć około 10 tysięcy mieszkańców. To wizja wręcz przerażająca– mówił.Ekspert tłumaczył dlatego według niego ta „wizja osiedla jest taka przerażająca”Po pierwsze – to jest wyspa Pierwszych Piastów. Nie byle jakie miejsce. Choć niezagospodarowana, stanowi część wyspy katedralnej, środek miasta, jego „pępek”. Nie można tu realizować czegoś tak banalnego jak blokowisko – w dodatku z budynkami mającymi nawet dziewięć pięter, czyli wysokość ok. 30 metrów. Obawiamy się, że będą one widoczne w tle katedry. Projektanci twierdzą, że nie – ale nie jesteśmy tego pewni. W tle są zapewne duże pieniądze dużego inwestora – zresztą już ujawnionego po bokach wyspy– zaznaczył.Co grozi historycznym budynkomWymienił też kolejne zagrożenie związane z tym, że „jeśli rozpoczną się prace budowlane, to będą one ogromnym zagrożeniem dla konstrukcji samej katedry oraz wielu innych zabytków po południowej stronie”.Choć zapewnia się, że cały ruch samochodowy nie będzie prowadzony wzdłuż katedry – to są naszym zdaniem puste deklaracje. W praktyce – dojazd do osiedla będzie się odbywał także tą drogą, bo planowany mostek prowadzi w zupełnie innym kierunku. Te wstrząsy mogą doprowadzić do pęknięć, a nawet – nie daj Boże – zawalenia się katedry czy kościoła Marii Panny. Takie są opinie archeologów i konstruktorów, którzy badali te zabytki. Ich fundamenty są kruche, a teren – niestabilny– wymieniał.Brońmy Ostrowa TumskiegoProf. Kowalski podkreśla, że dla Ostrowa Tumskiego nie jest jeszcze zbyt późno.Oczywiście można i trzeba się temu przeciwstawiać. W pierwszej kolejności – podpisując petycję skierowaną do władz miasta i prezydenta Poznania. Ona wnosi o to samo, o co apeluje pani Maja Komorowska: o anulowanie projektu i rozpoczęcie szerokiej debaty, co naprawdę powinno powstać na Ostrowie Tumskim Ale sama petycja to za mało. Nawet milion podpisów może nie wystarczyć. Dlatego warto też zabrać głos – nagrać krótkie wystąpienie, napisać w internecie, opowiedzieć znajomym. I nie dać się zniechęcić – to będzie długi proces, prawdopodobnie rozciągnięty na wiele miesięcy. Warto się przygotować na długą debatę i nie pozwolić, by temat zniknął z pola widzenia– wymieniał.Petycję w obronie Ostrowa Tumskiego można znaleźć -> TUTAJ.

Tạp chí Việt Nam
Vừa đối phó thuế quan Mỹ, Việt Nam thắt chặt quan hệ quân sự với Trung Quốc

Tạp chí Việt Nam

Play Episode Listen Later Jul 28, 2025 10:47


Vào lúc đang tìm cách ứng phó với cuộc chiến thuế quan của Hoa Kỳ, Việt Nam thắt chặt quan hệ quân sự với Trung Quốc. Theo tin báo chí Việt Nam, ngày 22/07/2025, lực lượng lục quân của Việt Nam và Trung Quốc đã khai mạc đợt Huấn luyện “Chung tay đồng hành - 2025” tại Quảng Tây, một tỉnh nằm ở vùng biên giới Việt-Trung. Đây là lần đầu tiên lục quân Việt Nam và Trung Quốc tổ chức thao dượt chung, theo dự kiến sẽ kéo dài đến 30/07. Theo thông báo của bộ Quốc Phòng Trung Quốc, đợt huấn luyện này “nhằm tăng cường học hỏi lẫn nhau và trao đổi kinh nghiệm công tác biên giới, đồng thời làm sâu sắc hơn nữa hợp tác thực tiễn giữa quân đội hai nước”. Theo nhận định của nhật báo Hồng Kông South China Morning Post ngày 20/07, đây là dấu hiệu cho thấy quan hệ quân sự giữa hai nước láng giềng đang ngày càng chặt chẽ trong những tháng gần đây bất chấp các tranh chấp chủ quyền lãnh thổ.  South China Morning Post nhắc lại, về mặt kinh tế, Trung Quốc là đối tác thương mại lớn nhất của Việt Nam và là nhà cung cấp quan trọng cho ngành sản xuất của Việt Nam. Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã đến thăm Việt Nam vào tháng 4, vài ngày sau khi tổng thống Mỹ Donald Trump phát động cuộc chiến thuế quan với toàn cầu. Tại Hà Nội, ông Tập Cận Bình đã kêu gọi các nước láng giềng châu Á hợp tác để "chống lại hành vi bắt nạt đơn phương".  Hợp tác quốc phòng đã trở nên chặt chẽ hơn giữa hai nước trong năm nay, đánh dấu kỷ niệm 75 năm quan hệ ngoại giao, được thể hiện qua việc lần đầu tiên quân đội Trung Quốc được mời tham gia diễu binh tại Sài Gòn kỷ niệm 50 năm kết thúc chiến tranh Việt Nam. Cũng trong tháng 4, Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc Đổng Tuấn đã đến thăm miền Bắc Việt Nam và gặp người đồng cấp Việt Nam Phan Văn Giang, với cam kết tăng cường hợp tác quốc phòng của cả hai bên. Tháng 7 năm ngoái, Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Trung Quốc và Lực lượng Cảnh sát Cơ động Việt Nam đã tiến hành các cuộc thao dượt chống khủng bố chung tại Quảng Tây.  Mỹ, đối thủ thương mại chung Hợp tác song phương về quốc phòng và an ninh đã được đẩy mạnh cho dù hai bên cũng đang tăng cường nỗ lực khẳng định các yêu sách lãnh thổ chồng lấn của mình ở Biển Đông, nơi Bắc Kinh tuyên bố chủ quyền gần như toàn bộ. Kể từ năm 2021, Việt Nam đã âm thầm nhưng đều đặn đẩy mạnh các hoạt động xây dựng đảo tại quần đảo Trường Sa. Nhưng Bắc Kinh nói chung vẫn kiềm chế, không chỉ trích công khai Hà Nội.  Lý do có lẽ là vì cả hai nước đều đang tập trung đối phó với đối thủ chung về mặt thương mại, đó là Hoa Kỳ. Về phía Bắc Kinh, trong tuần này sẽ diễn ra vòng đàm phán thương mại song phương mới giữa Trung Quốc với Mỹ tại Thụy Điển vào lúc hai nước đang “hưu chiến” thuế quan đến giữa tháng 8. Còn về phía Việt Nam, mặc dù vào đầu tháng 7 vừa qua, tổng thống Mỹ Donald Trump thông báo đã đạt được thỏa thuận về thuế quan với Hoa Kỳ, nhưng trên thực tế hai nước vẫn đang đàm phán để hoàn tất các điều khoản chính  .  Cho tới nay, cả Washington lẫn Hà Nội đều không công bố bất cứ tài liệu chính thức hoặc điều khoản chi tiết nào. Tại cuộc họp báo Ở Hà Nội ngày 17/07, phát ngôn viên bộ Ngoại Giao Việt Nam Phạm Thu Hằng cho biết hai bên vẫn đang "tiếp tục thảo luận để làm rõ và cụ thể hóa các nội dung liên quan", sau cuộc điện đàm giữa tổng thống Trump và tổng bí thư Tô Lâm. Ông Trump thậm chí đã thông báo luôn cả mức thuế 20% đối với hàng Việt Nam nhập vào Hoa Kỳ. Riêng các mặt hàng, chủ yếu từ Trung Quốc, bị xem là trung chuyển qua Việt Nam để “né” thuế của Hoa Kỳ, sẽ bị áp thuế đến 40%. Tuy nhiên, theo hãng tin Bloomberg, các nguồn tin thân cận cho biết các nhà lãnh đạo Việt Nam đã bị bất ngờ trước thông báo nói trên và đang tích cực đàm phán với phía Mỹ để giảm thuế suất. Khi đơn phương thông báo mức thuế 20% trong khi Việt Nam chưa xác nhận, phải chăng Hoa Kỳ đang “xử ép” Việt Nam? Trả lời RFI Việt ngữ ngày 24/07/2025, nhà nghiên cứu Vũ Xuân Khang, hiện là học giả thỉnh giảng (visiting scholar) về quan hệ quốc tế tại đại học Boston College, Hoa Kỳ, nhận định: "Việt Nam có lý do chính đáng khi không xác nhận mức thuế 20% tổng thống Trump thông báo, vì Việt Nam mong muốn mức thuế quan của mình không được nhiều hơn 10% so với các đối thủ cạnh tranh trong khu vực. Việt Nam cũng là nước thứ hai sau Vương Quốc Anh mà ông Trump công bố đạt được thỏa thuận thương mại với Mỹ. Hiện nay, cả Philippines, Indonesia, và Nhật Bản đều đã đàm phán xong với Mỹ và nhận được mức thuế quan ít hơn Việt Nam. Trong những ngày tới có thể Mỹ sẽ đạt thêm được thỏa thuận với những đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Việt Nam như Thái Lan, Malaysia, hay Ấn Độ. Việt Nam đang cố gắng kềm mức thuế quan ở mức 10 đến 15%, để duy trì tính cạnh tranh với các đối thủ khác. Rõ ràng việc Việt Nam chưa xác nhận mức thuế quan cho thấy hai nước vẫn còn nhiều bất đồng phải giải quyết, nhất là điều khoản về mức thuế 40% đối với hàng hóa trung chuyển qua lãnh thổ Việt Nam. Điều khoản không rõ ràng này có thể gây tổn hại cho kinh tế Việt Nam, nếu Mỹ mặc định bất kỳ nguyên liệu sản xuất nào mà Việt Nam nhập từ Trung Quốc cũng cấu thành hàng 'Made in China'. Việc ông Trump ra thông báo sớm trước khi Việt Nam xác nhận cho thấy Hoa Kỳ có thể muốn đánh đòn phủ đầu  để ép Việt Nam phải chấp nhận mức 20%, cao hơn mức Việt Nam mong muốn." Việt Nam, "sân sau" của Trung Quốc ? Thật ra khi áp thuế cao đối với Việt Nam, Mỹ muốn nhắm tới đối thủ lớn hơn là Trung Quốc, vì chính quyền Trump vẫn xem Việt Nam là “sân sau” của hàng Trung Quốc. Nhưng thực tế có hoàn toàn đúng như vậy không? Nhà nghiên cứu Vũ Xuân Khang ghi nhận: "Nếu tính về mặt kinh tế sản xuất đơn thuần, các nghiên cứu từ Hoa Kỳ và Úc đã chứng minh điều này là không đúng. Ở Mỹ, các nhà kinh tế trong  chính quyền Trump thường hay sử dụng hai biểu đồ Việt Nam nhập hàng từ Trung Quốc và Việt Nam xuất qua Mỹ, để chứng minh Việt Nam là sân sau của Trung Quốc, khi hai biểu đồ này tăng giảm song song. Tuy nhiên, sự so sánh này là thiếu logic, vì biểu đồ không tính đến vai trò đang lên của Việt Nam trong chuỗi cung ứng toàn cầu. Đúng là Việt Nam nhập thêm hàng từ Trung Quốc, nhưng Việt Nam nhập hàng để đáp ứng nhu cầu tăng mạnh trong nước, cũng như xuất đi các thị trường khác  ngoài Mỹ. Không thể phủ nhận một số hàng hóa Việt Nam nhập từ Trung Quốc có thể bị gắn mác Việt Nam để xuất qua Mỹ, tuy nhiên, theo nghiên cứu của viện Lowy ở Úc thì số lượng này chỉ chiếm khoảng 1/4 hàng hóa Việt Nam nhập từ Trung Quốc, còn lại 3/4 thì hoàn toàn không phải là như vậy. Điều này cũng không phải quá bất ngờ khi nhiều nhà máy từ Trung Quốc đã dịch chuyển qua Việt Nam để sản xuất kể từ nhiệm kỳ thứ 1 của tổng thống Trump, khi thương mại Mỹ-Trung có hục hặc." Trước những đòn thuế quan của Mỹ, Việt Nam phải xử lý như thế nào để làm vừa lòng Trump nhưng cũng không làm mất lòng Trung Quốc? Nhà nghiên cứu Vũ Xuân Khang nêu ý kiến: "Việt Nam vẫn sẽ dựa vào chính sách ngoại giao và ngoại thương đa phương hóa, đa dạng hóa để tránh làm mất lòng cả Mỹ và Trung Quốc. Một mặt, Việt Nam sẽ cố gắng đáp ứng các điều kiện của Mỹ để làm giảm thuế quan, đặc biệt là chống hàng giả, hàng vi phạm bản quyền trên thị trường. Mặt khác, Việt Nam sẽ nỗ lực đa dạng hóa thị trường xuất khẩu để tránh phụ thuộc quá nhiều vào Mỹ. Hiện nay Việt Nam xuất khẩu qua Mỹ khoảng 140 tỷ đô, tương đương 30% GDP của Việt Nam. Đối với Trung Quốc, Việt Nam sẽ tiếp tục tăng cường quan hệ thương mại song phương, cũng như tăng cường hợp tác chính trị và quân sự để Trung Quốc thấy là Việt Nam không có ý định chống Trung Quốc và ngả về Mỹ do áp lực thuế quan." Không thể dựa vào Mỹ Vì Việt Nam phụ thuộc nhiều về Hoa Kỳ về thương mại, chính quyền Trump có vẻ muốn dùng chiến tranh thuế quan để buộc Việt Nam phải “chọn phe”. Chính sách này liệu có thể lôi kéo Việt Nam đứng hẳn về phe Mỹ để chống Trung Quốc ? Hay là ngược lại sẽ đẩy Việt Nam xích gần hơn với Trung Quốc? Nhà nghiên cứu Vũ Xuân Khang nhận định: "Chính sách này sẽ không thể lôi kéo Việt Nam đứng về phe Mỹ chống Trung Quốc, do Việt Nam luôn ưu tiên an ninh hơn là kinh tế. Thứ nhất, Trung Quốc là nước có ảnh hưởng căn bản đến an ninh của Việt Nam, do Trung Quốc có thể tấn công và chiếm đóng lãnh thổ Việt Nam cả trên bộ lẫn trên biển. Bài học Ukraina cho Việt Nam thấy rõ là không nên tin tưởng vào hỗ trợ quân sự hay kinh tế của Mỹ để chống lại láng giềng mạnh hơn, nhất là khi chiến tranh Nga-Ukraina đã kéo dài hơn 3 năm và Ukrain mất 1/5 lãnh thổ ở phía đông vào tay Nga, còn Mỹ thì cũng không có khả năng giúp Ukraina lấy lại lãnh thổ đã mất. Mỹ mặc dù là thị trường xuất khẩu lớn nhất của Việt Nam, với 140 tỷ đô mỗi năm, nhưng 140 tỷ đô không đáng kể gì nếu đặt chủ quyền lãnh thổ và ổn định an ninh lên bàn cân. Việt Nam đã nhiều lần khẳng định cần phải duy trì môi trường an ninh hòa bình để phát triển kinh tế lâu dài. Thứ hai, Mỹ không phải là cường quốc trên bộ, nên kể cả khi Mỹ có muốn toàn tâm giúp Việt Nam cũng sẽ không đủ khả năng đáp trả lại các đòn tấn công của Trung Quốc đối với Việt Nam. Cần phải nhớ Mỹ đã không thể đánh bại Trung Quốc trong chiến tranh Triều Tiên, hay chiến tranh ở Đông Dương, mặc dù Mỹ được trang bị khí tài hiện tại hơn. Đấy là chuyện của 50 năm trước, còn bây giờ thì khả năng Mỹ đánh bại được Trung Quốc trên bộ còn ít hơn rất nhiều, do Trung Quốc đã hiện đại hóa quân sự từ năm 1979 đến nay. Còn về hải quân thì chính Mỹ cũng không còn khả năng chạy đua vũ trang trên biển với Trung Quốc, do năng lực đóng tàu của Trung Quốc đã gấp 200 lần Mỹ. Và tôi xin nhắc lại là 200 lần, chứ không phải nói nhầm. Việt Nam sẽ mong muốn giữ vị trí trung lập như hiện nay để tránh mất lòng cả Mỹ và Trung Quốc, nhất là tránh một cuộc chiến tranh giữa Việt Nam với Trung Quốc, nhưng nếu Mỹ ép Việt Nam đến mức quá đáng, còn Trung Quốc cam kết mua nhiều hơn hàng hóa của Việt Nam, thì khả năng Mỹ mất nốt con bài thương mại với Việt Nam là rất cao. Mỹ nên ngừng hy vọng có thể dùng lá bài thương mại 140 tỷ đô một năm, cũng như một vài tàu tuần tra hay máy bay F-16, để thuyết phục Việt Nam chống Trung Quốc, bởi vì Trung Quốc, với tiềm lực quân sự và kinh tế của một siêu cường, hoàn toàn có thể khiến Việt Nam phải trá đắt hơn nhiều những gì Mỹ có thể cho Việt Nam." Chưa biết cụ thể là mức thuế quan mà Trump loan báo sẽ tác động như thế nào đến xuất khẩu của Việt Nam, nhưng trước mắt, theo báo chí trong nước, Trung Quốc nay đã vượt qua Hoa Kỳ để trở thành thị trường xuất khẩu thủy sản lớn nhất của Việt Nam. Theo Hiệp hội Chế biến và Xuất khẩu Thủy sản Việt Nam (VASEP), Trung Quốc đã nhập khẩu thủy sản từ Việt Nam với tổng trị giá 1,1 tỷ đô la trong nửa đầu năm 2025, tăng đến 45% so với cùng kỳ năm ngoái. Trong khi đó, Hoa Kỳ đã nhập khẩu 905 triệu đô la trong cùng kỳ. 

New Vibes Only
Lavils over haar COLORS sessie, R&B sound, Manifesteren, Heartbreak & Healen | New Vibes Only

New Vibes Only

Play Episode Listen Later Jul 27, 2025 43:44


In deze aflevering van New Vibes Only zitten we met Lavils. Een van de meest veelbelovende artiesten van dit moment. Rechtstreeks uit Rotterdam, met een stem en songs die je niet alleen hoort, maar voelt. Haar muziek kent geen haast, geen ruis maar alleen oprechtheid.Ze vertelt openhartig over haar roots, over opgroeien in een muzikaal Filippijns gezin, en hoe ze pas jaren later haar eigen stem vond als schrijver. Haar debuut-EP Thankful kwam voort uit heartbreak en groeide uit tot een ode aan heling, zelfinzicht en dankbaarheid.We duiken in haar creatieve proces en het belang van trouw blijven aan jezelf. Ze deelt hoe een eenvoudige video-opname in de woonkamer uiteindelijk leidde tot een COLORS-sessie. Een stille droom die uitkwam, precies op het juiste moment.We praten over intuïtie, over grenzen stellen en over het lef om te bouwen op je eigen voorwaarden. Een intiem, eerlijk gesprek met een artiest die haar weg niet forceert, maar geduldig vormgeeft. Timestamps

Dyskusje o Książkach
174 - Lady Susan

Dyskusje o Książkach

Play Episode Listen Later Jul 26, 2025 46:45


Lady Susan to postać, która wyprzedza swoje czasy, przypominając **antybohaterów znanych z późniejszych powieści**, zwłaszcza tych męskich, takich jak Wickham czy John Thorpe. Fakt, że powieść została wydana dopiero po śmierci Jane Austen (w 1871 roku), świadczy o jej **rewolucyjnej i potencjalnie skandalicznej treści**. Krytyka często zarzuca brak rozwoju postaci, choć **Reginald De Courcy stanowi wyjątek**, przechodząc od uprzedzenia do zaślepienia, by ostatecznie doświadczyć gorzkiego rozczarowania. Można jednak bronić Lady Susan, widząc w jej manipulacjach **próbę przetrwania w społeczeństwie, gdzie kobiety miały ograniczone możliwości**, zmuszone do poszukiwania bogatego męża. Najbardziej **oburzający w jej postępowaniu jest nie stosunek do kochanków, lecz do córki**. Choć nie wiemy dokładnie, kiedy „Lady Susan” powstała, jej epistolarna forma (pisana listami) sugeruje, że może to być **wczesne dzieło Austen (ok. 1794 rok)**, co byłoby sprzeczne z Twoją sugestią, że to jej późniejsza praca. Pamiętajmy, że sama Eliza Hancock de Feuillide, kuzynka Austen, była pierwowzorem dla tej postaci. Istnieje również **ekranizacja** powieści.

Pierwsza Randka
Miłość to nie misja. Dlaczego próbujemy naprawiać partnera?

Pierwsza Randka

Play Episode Listen Later Jul 25, 2025 55:22


Związek to nie terapia.Choć wielu z nas próbowało już w tej roli wystąpić: partner, psycholog, coach i grupa wsparcia w jednym. A potem nagle budzisz się i nie wiesz, czy jesteś w związku, czy w ośrodku odwykowym dla cudzych emocji.W tym odcinku rozmawiam z one & only Kają Gołuchowską (dziennikarką i felietonistką Forbes Women, twórczynią podcastu „Rok dla Ciała” oraz byłą redaktorką naczelną portalu Ofeminin.pl, twórczynią internetową i prawdopodobnie również świetną baristką) o pułapce emocjonalnego ratownictwa. W odcinku mówimy m.in. o tym:– skąd bierze się nasza potrzeba „naprawiania ludzi, których kochamy”,– dlaczego nie jesteśmy ich terapeutkami (i czemu to dobrze),– jak nie zgubić siebie w roli „wiecznie wyrozumiałej i wspierającej”,– i jak zamienić misję ratunkową w prawdziwą relację.To rozmowa dla tych, którzy czują się zmęczeni w relacji – ale nie rozumieją, dlaczego.I dla tych, którzy chcą w końcu zbudować związek, a nie ośrodek terapeutyczny.subskrybuj kanał: https://www.youtube.com/@natalia_kusiak IG: www.instagram.com/nataliakusiak o mnie: https://www.nataliakusiak.comPatronite: https://patronite.pl/pierwszarandka

Real Life Caddie
WHO DESIGNED THAT GOLF COURSE? PART 1

Real Life Caddie

Play Episode Listen Later Jul 24, 2025 45:55


SEND THE BOYS A TEXT MESSAGE!On this episode:Big G is NOT joined by Zabbo, however....He is joined by 2 massive podcast listeners, Ry The Pet Guy and Chang of Cho & Chang notoriety!Due to popular demand the podcast is finally going to talk about golf architects. Ryland and Chang choose 6 golf course architects and have done their homework.The lads discuss who their chosen designers are, their inspirations, characteristics of their designs and famous courses that they designed.Part one of this task features Alister MacKenzie, Donald Ross and Tillie the Terrible!The episode ends with a couple of Shoutouts!Support the showIf you have any questions or comments, please email us: podcast@glorifieddonkey.comIF YOU WANT TO SUPPORT US WHY NOT: BUY US A BEER!⚡ Subscribe for ALL Episodes:▶APPLE: The Real Life Caddie Golf Podcast▶SPOTIFY: The Real Life Caddie Golf Podcast⚡ Join us on Social Media:▶TWITTER: @GlorifiedDonkey▶FACEBOOK: @glorifieddonkey▶INSTAGRAM: @glorifieddonkey⚡ Visit our website:▶WEBSITE: http://www.glorifieddonkey.com/⚡ SUBSCRIBE TO OUR YOUTUBE CHANNEL:▶YOUTUBE: https://www.youtube.com/@GlorifiedDonkey

TẠP CHÍ TIÊU ĐIỂM
Thoả thuận Mỹ - Trung đổi chip lấy đất hiếm: Vì sao chip H20 thành trung tâm cuộc chơi ?

TẠP CHÍ TIÊU ĐIỂM

Play Episode Listen Later Jul 24, 2025 9:19


Giữa tháng 7/2025, xuất hiện một thông tin gây nhiều chú ý về cuộc đối đầu thương mại Mỹ - Trung: chip H20 của tập đoàn Nvidia, chuyên được sử dụng trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, đã được Mỹ cho phép xuất khẩu trở lại sang thị trường Trung Quốc, sau lệnh đình chỉ được ban hành giữa tháng 4/2025. Thông tin được đưa ra khoảng một tháng sau khi Washington và Bắc Kinh thông báo đạt được một thỏa thuận sơ bộ đổi chip bán dẫn tân tiến lấy đất hiếm, nhưng không nêu chi tiết. Trong lúc gần như không có thông tin gì về việc xuất khẩu các loại đất hiếm, tức các kim loại chiến lược, mà Trung Quốc nới lỏng trở lại với Mỹ, tin tức về chip H20 được quảng bá rầm rộ trên truyền thông Hoa Kỳ. Vì sao chip H20 trở thành trung tâm của cuộc đọ sức công nghệ, địa - chiến lược Mỹ - Trung ? RFI đặt câu hỏi với nhà báo Lê Ngọc, từ Washington DC. Chip H20, tâm điểm truyền thông của thoả thuận sơ bộ Mỹ - Trung Về thỏa thuận sơ bộ Mỹ - Trung liên quan đến chip H20, nhà báo Lê Ngọc trước hết cho biết một số nét : « Trong một thông báo chí cách đây hơn một tuần, hôm 15/7, Nvidia hãng sản xuất chip cho trí tuệ nhân tạo lớn nhất thế giới thông báo chính quyền Mỹ cấp phép cho họ nối lại việc cung cấp chip H20 cho Trung Quốc và họ hy vọng sẽ sớm giao những lô hàng đầu tiên trở lại. Chip H20 đóng vai trò quan trọng trong việc phát triển các ứng dụng trí tuệ nhân tạo và hiện tại chỉ có Nvdia mới có khả năng sản xuất loại chip tân tiến này. Động thái này diễn ra trong lúc Bắc Kinh và Washington đang cạnh tranh quyết liệt để giành ưu thế về trí tuệ nhân tạo. Hồi cuối tháng trước, sau một cái thời gian đàm phán căng thẳng ở Luân Đôn và Geneva, Washington và Bắc Kinh đã đồng ý một khuôn khổ thương mại sơ bộ mà theo đó Trung Quốc sẽ nối lỏng việc hạn chế xuất khẩu đất hiếm sang Mỹ và đổi lại, Mỹ dỡ bỏ hạn chế xuất khẩu các sản phẩm công nghệ sang Trung Quốc. Dù đây chỉ là một thỏa thuận sơ bộ, nhưng các nhà quan sát cho rằng đó là dấu hiệu cho thấy hai siêu cường này đang muốn giảm căng thẳng thương mại, hướng tới một đại thỏa thuận để cuối cùng giải quyết rốt ráo những tranh chấp giữa hai nước. Trong đó quan trọng nhất là các lệnh kiểm soát xuất khẩu các mặt hàng nhạy cảm của Mỹ sang Trung Quốc và Trung Quốc cuối cùng sẽ mở rộng quyền tiếp cận thị trường cho hàng hóa Mỹ. Theo lời trần tình của ông bộ trưởng Thương Mại Mỹ ông Howard Lutnick với Reuters hôm 15/07, quyết định này đã kích hoạt một làn sóng các công ty Trung Quốc tranh nhau mua chip H20 của Nvdia. » Chip H20 là một loại GPU, hay bộ vi xử lý đồ họa, là trụ cột của công nghệ trí tuệ nhân tạo. Tập đoàn Nvidia hiện độc quyền thị trường này : GPU do Nvidia sản xuất chiếm 90% thị phần toàn cầu. Kể từ năm 2022, dưới thời tổng thống Joe Biden, với chính sách « giảm thiểu nguy cơ » (derisking), chính quyền Mỹ đã đưa ra nhiều biện pháp ngăn chặn việc bán các bộ vi xử lý GPU tiên tiến nhất cho Trung Quốc, nhằm làm giảm tốc độ phát triển công nghệ của Trung Quốc. Chip H20 vốn là loại GPU được thiết kế riêng để xuất khẩu sang thị trường Trung Quốc từ năm ngoái, với các tính năng được coi là nằm dưới mức nguy hiểm cho an ninh của nước Mỹ, khiến Trung Quốc không thể tiếp cận các công nghệ trọng yếu. Tuy nhiên, chính quyền Donald Trump hồi giữa tháng 4/2025 vừa qua đã áp đặt đòi hỏi cấp phép riêng đối với chip H20, trong bối cảnh cuộc chiến thuế quan vừa mở màn, với đối thủ số một là Trung Quốc. Cấp phép cho chip H20 đe dọa an ninh quốc gia của Mỹ Việc ngăn chặn xuất khẩu chip H20 sang Trung Quốc khiến Nvidia thiệt hại khoảng 5,5 tỉ đô trong ba tháng vừa qua, theo tập đoàn Mỹ. Việc chính quyền Trump bật đèn xanh cho việc xuất khẩu trở lại chip H20 gây nhiều phản ứng trái ngược tại Mỹ. Nhà báo Lê Ngọc cho biết trước hết về các phản ứng chỉ trích: « Hiện tại thì có hai luồng quan điểm đối lập nhau. Chúng ta đã biết hạn chế xuất khẩu để đảm bảo an ninh quốc gia của Mỹ là một vấn đề hết sức quan trọng đối với các nhà lập pháp tại đồi Capitol. Việc cả chính quyền Trump và chính quyền Biden trước đây đều ban hành những lệnh hạn chế xuất khẩu những công nghệ trọng yếu với Trung Quốc được sự ủng hộ của lưỡng đảng trong Quốc hội. Bây giờ thì ông Trump rút lại một phần lệnh cấm đó, đương nhiên sẽ gây ra phản ứng rất mạnh mẽ từ phía cả hai đảng. Dân biểu John Moolenaar, chủ tịch ủy ban đặc trách về Trung Quốc tại Hạ Viện, thuộc Đảng Cộng hòa, trong tuyên cáo báo chí, cho rằng chip H20 rất là lợi hại, theo cuộc điều tra lưỡng đảng và có vai trò quan trọng trong sự vươn mình của các công ty AI Trung Quốc, ví dụ như DeepSeek, một tên tuổi rất đình đám hồi đầu năm nay. Ông cũng cho rằng điều quan trọng là Mỹ phải duy trì thế dẫn đầu và không thể để cho Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm được các công nghệ AI tân tiến. Dân biểu này cũng cho biết sẽ yêu cầu bộ Thương Mại giải thích rõ. Về phía đối lập, Đảng Dân chủ cũng đã có phản ứng rất mạnh mẽ về quyết định của chính quyền Trump. Dân biểu Raja Krishnamoorthi, thành viên cấp cao của Ủy ban đặc trách về Trung Quốc, mà tôi vừa đề cập, cũng ra tuyên bố nói rằng quyết định này của chính quyền Trump đã đặt vào tay đối thủ các công nghệ tân tiến nhất của chúng ta. Điều này còn nguy hiểm ở chỗ nó bất nhất với lập trường mà chính quyền từng tuyên bố trước đây về việc kiểm soát xuất khẩu đối với Trung Quốc. Nếu các công ty Trung Quốc mua được số lượng lớn chip H20 này, với số lượng 1 triệu, Bắc Kinh có thể sẽ thu hẹp đáng kể ưu thế dẫn đầu của Mỹ trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Đây là nhận định của ông Divyansh Kaushik, một chuyên gia về AI thuộc hãng tư vấn Beacon Global Strategies có trụ sở ở Washington D.C. » Cấp phép cho chip H20: « Lá bài đàm phán » của chính quyền Trump ? Việc cấp phép cho chip H20 tuy nhiên được nhiều người ủng hộ, coi đây là một « lá bài đàm phán » của chính quyền Trump. Nhà báo Lê Ngọc giải thích : « Đương nhiên chính quyền Mỹ sẽ biện hộ về quyết định này. Họ cho rằng điều này là cần thiết để mở cửa cánh cửa đối với đất hiếm của Trung Quốc và là một cái thủ thuật đàm phán mà thôi. Giáo sư Khương Hữu Lộc, giảng dạy về Quản trị Kinh doanh tại trường Cao học Keller về Quản trị thuộc Đại học Devry, cũng đồng ý với nhận định này của chính quyền Trump. Theo ông, tổng thống Trump biết đất hiếm là điểm yếu của Mỹ, nên tất nhiên Mỹ phải có cái gì đó để nhượng bộ Trung Quốc, nên việc dùng đến chip của Nvdia chỉ là một lá bài thương lượng. Và ông cho rằng đây là một điều bất khả kháng trong lúc Mỹ phụ thuộc từ 70 đến 75% đất hiếm từ Trung Quốc. Nếu mà không có đất hiếm, Mỹ sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc sản xuất chip và Trí tuệ nhân tạo. Giáo sư Khương Hữu Lộc cũng cho rằng việc cấm đoán chip này theo yêu cầu của Quốc hội cũng không có tác dụng gì hết, tại vì cuối cùng cũng chỉ làm cho Trung Quốc phải tự lực cánh sinh mà thôi. Việc cấm đoán này chỉ làm cho kỹ nghệ AI của Trung Quốc bị chậm lại chừng 1, 2 năm thôi. Nếu Mỹ tiếp tục giữ lệnh cấm này thì sẽ đem lại lợi thế cho các tập đoàn công nghệ của Trung Quốc, như Huawei, hay tập đoàn Hàn Quốc Samsung. Tôi dẫn lời của ông Lộc nói với tôi là chính xác như thế này : Thay vì như thế thì nên để Trung Quốc lệ thuộc vào chip của Nvidia để Nvidia dẫn đầu thế giới về chip trí tuệ nhân tạo. Ông cũng lưu ý rằng : chip H20 chỉ có năng lực bằng khoảng 40% năng lực của một con chip tân tiến hơn của Nvdia là H100, mà chip này không được bán cho Trung Quốc. Và do đó, nếu như Trung Quốc có sử dụng con chip H20 này trong quốc phòng thì cũng không gây nguy hại gì cho lắm đối với an ninh của Mỹ. Bộ trưởng Thương Mại Howard Lutnick khi biện hộ cho quyết định này, giải thích Nvdia sẽ có thể áp đặt một cái ưu thế gọi là ‘‘không thể đảo ngược'', khi mà các hãng Trung Quốc chưa chế tạo được chip mà Nvdia làm ra, họ sẽ buộc ngày càng phải gắn bó, như lời ông nói là ‘‘nghiện công nghệ của Nvdia''. » Chiến thắng của Nvidia Sự kiện chip H20 được cấp phép trở lại đi liền với việc chủ nhân tập đoàn Nvidia Jensen Huang (Hoàng Nhân Huân), công dân Mỹ gốc Đài Loan, trở thành nhân vật trung tâm của cuộc chơi. Nhà báo Lê Ngọc giải thích : « Trước khi Mỹ đưa ra cái quyết định này, chúng ta thấy vai trò cá nhân của ông Hoàng rất là lớn. Quyết định này được ra chỉ sau có vài ngày sau cuộc gặp của ông Hoàng với tổng thống Trump tại Nhà Trắng. Trong những tháng trước, ông Hoàng cũng tăng cường vận động hành lang rất quyết liệt để chính quyền Mỹ dỡ bỏ hạn chế này. Cho nên sau khi quy định này được tung ra đó thì nhiều nhà quan sát cho rằng đây là một thắng lợi của Nvdia và thắng lợi của cá nhân ông Hoàng. Tại vì như chúng ta đã biết, nếu tập đoàn Nvdia mà bị áp lệnh cấm này thì họ sẽ chịu thiệt hại rất, rất là lớn. Thị trường Trung Quốc, theo cái báo cáo tài chính thường niên mới nhất của công ty này, được Reuters dẫn lại, chiếm đến 17 tỷ đô la doanh thu cho Nvdia trong năm tài chính kết thúc vào ngày 26/1/2025, chiếm 13% tổng doanh số. Cái lệnh cấm bán chip H20 cho Trung Quốc đã khiến thị phần của Nvdia ở Trung Quốc bị giảm đi một nửa, và quan trọng hơn nó ngăn trở ưu thế dẫn đầu toàn cầu về công nghệ của Nvdia. Đó là lập luận của ông Hoàng Nhân Huân nói với CNBC. Rõ ràng quyết định này của chính quyền Trump mặc dù được xem là cái một công cụ để mà giúp Mỹ kiểm soát lại đất hiếm từ Trung Quốc, nhưng cái người thắng lợi lớn nhất sau hậu trường chính là Nnvida và ông Hoàng Nhân Huân. » Trang mạng thân Bắc Kinh Asia Times dẫn lời một chuyên gia ở Quảng Đông, nhận định : « Sức mạnh tính toán FP16 của H20 chỉ bằng 15% so với H100, trong khi băng thông NVLink bị giảm từ 900GB/giây xuống còn 400GB/giây. Bộ chuyển đổi (TE) của chip đã bị loại bỏ hoàn toàn », « thiết kế như vậy đảm bảo giảm khả năng suy luận (inference ability) của AI  và khả năng đào tạo AI giảm, thực hiện hoàn hảo chiến lược của Hoa Kỳ là ngăn chặn các chip cao cấp, nhưng không chặn các chip tầm trung, đối với Trung Quốc » và « bằng cách hạn chế hiệu năng cốt lõi của H20, Mỹ có thể duy trì sức mạnh phong tỏa chip tân tiến khi trao cho các công ty Trung Quốc một ly ‘‘rượu độc'' ». Ngược lại, theo trang mạng Pháp ngữ Le MagIT, của công ty thông tin về công nghệ số Informa TechTarget, có trụ sở tại Massachusetts, Mỹ, tập đoàn Nvidia của ông Hoàng Nhân Huân, khi thiết kế H20, đã để ngỏ nhiều lợi thế cho các doanh nghiệp AI Trung Quốc, ví dụ như « với giá rẻ hơn từ 3 cho đến 4 lần so với H100 », việc phối hợp nhiều GPU H20 cho phép có được một số tính năng tương tự như H100. Với chip H20, doanh nghiệp Trung Quốc cũng có thể dễ dàng có được nguồn cung, hơn hẳn các doanh nghiệp phương Tây thường trong tình trạng thiếu hàng. Tập đoàn Nvidia thời đối đầu địa-chính trị Mỹ-Trung: « Cầu nối » hay « người chơi hai mặt » ? Nvidia trong thời gian gần đây nổi lên trên thế giới như tập đoàn đứng đầu thế giới về thu hút vốn đầu tư trên thị trường, qua mặt tập đoàn Appel hồi cuối năm ngoái, và trở thành công ty đầu tiên trên thế giới trị giá hơn 4.000 tỉ đô la. Ngay từ đầu năm nay, chủ nhân Nvidia thể hiện rõ quan điểm cực lực chống lại các biện pháp siết chặt xuất khẩu chip sang Trung Quốc của chính quyền tiền nhiệm Mỹ, với quy định « AI diffusion rule », ban hành ngày 13/01/2025, ít ngày trước khi Biden mãn nhiệm (bài « Hoàng Nhân Huân tại Trung Quốc: hoạt động ngoại giao phối hợp của Nvidia giữa Bắc Kinh và Washington », trang mạng Pháp ngữ Le Grand Continent, 17/07/2025), đã bị chính quyền Trump hủy bỏ sau đó. Ngay sau khi Washington bật đèn xanh trở lại cho chip H20, ông Hoàng Nhân Huân bay sang tham dự Triển lãm về chuỗi cung ứng quốc tế của Trung Quốc/ China International Supply Chain Expo (CISCE) lần thứ ba, tại Bắc Kinh. Tại đây, lãnh đạo Nvidia, với bộ trang phục truyền thống Trung Hoa, đã được chào đón như một ngôi sao. Tại cuộc triển lãm này, chủ nhân Nvidia đã nồng nhiệt ca ngợi sự phát triển của lĩnh vực Trí tuệ nhân tạo tại Trung Quốc.   Phe cầm quyền của tổng thống Trump có nhiều động thái giảm nhẹ chính sách « derisking » (giảm thiểu rủi ro), ngăn chặn công nghệ bán dẫn tân tiến xuất sang Trung Quốc của chính quyền tiền nhiệm. Nhà báo Lê Ngọc dẫn lại ý kiến của giáo sư Khương Hữu Lộc, đại diện cho luồng quan điểm cho rằng « chính quyền Trump vẫn nên giữ lại những hạn chế xuất khẩu, những công nghệ trọng yếu cho Trung Quốc, nhất là những công nghệ chế tạo chip mà chính quyền Biden trước đây đã siết rất chặt, để bảo đảm Mỹ duy trì ưu thế nhiều nhất có thể trước các đối thủ Trung Quốc ». Chúng ta hãy chờ xem trong thỏa thuận tổng thể sắp tới, Trung Quốc sẽ mở cửa thị trường cho Mỹ đến đâu và Mỹ sẽ nới lỏng đến đâu việc xuất khẩu những công nghệ nhạy cảm sang Trung Quốc.

Kryminalne Historie
WYSTARCZYŁO 15 MINUT: HISTORIA ZAGINIĘCIA DEORRA KUNZA | ZABÓJCZE WAKACJE #2

Kryminalne Historie

Play Episode Listen Later Jul 23, 2025 85:17


Dwuletni Deorr Kunz zniknął z pola biwakowego w Idaho, na którym przebywał z mamą, tatą, pradziadkiem i kolegą pradziadka. Choć czuwało nad nim czterech dorosłych, w pewnym momencie rozpłynął się w powietrzu. Co wydarzyło się tamtego dnia?

Quynh Huong Le Do
Tập 4: NHỮNG NGÃ BA ĐƯỜNG | TALK-MUSIC SHOW: CHỈ LÀ THƯƠNG THÔI #4

Quynh Huong Le Do

Play Episode Listen Later Jul 23, 2025 34:32


Tập 4: NHỮNG NGÃ BA ĐƯỜNG | TALK-MUSIC SHOW: CHỈ LÀ THƯƠNG THÔI #4"Bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước,Chọn một dòng… hay để nước cuốn đi?"Chọn khởi lòng thương để tiếp tục chung sống với nhau hay chọn dừng lại, để khép lại một mối quan hệ, mình biết, đó không phải là lựa chọn dễ dàng trong một cuộc hôn nhân.Nếu như đó là câu chuyện của một, hai người, thì mình không nói, nhưng từ câu chuyện của một thành viên trong khóa cấp độ 2 ngày ấy của tụi mình, đã chạm qua ngưỡng trung niên, một người thoạt nhìn đầy phong thái tự tin, dõng dạc khi mô tả những con số cuộc đời mình qua góc nhìn của Nhân số học. Thế nhưng anh lại thoáng chút ngập ngừng, đưa ra vấn đề anh đang nặng lòng để nhờ tập thể cùng thảo luận cho giải pháp. Anh bảo: “Tôi đang đứng ở ‘ngã ba đường' trong cuộc hôn nhân của mình. Tôi có nên ly dị vợ hay không?”. Cái ‘ngã ba đường' của anh đó, bỗng dưng trở thành một đề tài thảo luận thiệt lớn cho buổi chia sẻ ngày hôm đó, và cũng là một ‘đề bài' cho rất nhiều ‘ngã ba đường' khác đang trong trường hợp tương tự.Cái câu "Người ta lấy nhau, KHÔNG phải để bỏ nhau" được tụi mình lấy ra làm tiêu chí lớn cho quan điểm sống trong hôn nhân của bản thân, sau này đã được truyền đi qua khá nhiều bài viết, hay những bài chia sẻ. Vì tụi mình hiểu, ‘những ngã ba đường' trong hôn nhân, không phải là chuyện của một, hai người, mà nó đang là vấn đề lớn trong nhiều cặp vợ chồng khác. Và những gì chúng mình mở ra ngày hôm nay, hy vọng sẽ chạm đến bạn ở một vài điều gì đó, để bạn có thể chiêm nghiệm lại những mối quan hệ của mình. Để những ‘ngã ba đường' - những ‘ngã ba đời' không còn là nỗi lắng lo trong hôn nhân. Chỉ cần bạn can đảm nhìn vào vấn đề, và dùng tình thương, sự bao dung để đối đãi với nhau, thì tụi mình tin, "còn tình thương đó, lỗi lầm sẽ qua".Mời bạn cùng theo dõi Tập #4, Talk-Music Show Chỉ là Thương thôi, theo đường link tụi mình đính kèm bên dưới phần bình luận nha.Thương lắm.(19.07.2025, QH & MayQ Team)#ChỉlàThươngthôi#Thương#Nhữngngãbađường

Quynh Huong Le Do
Tập 1: NGÀY MÌNH BIẾT TỰ THƯƠNG MÌNH… | TALK-MUSIC SHOW: CHỈ LÀ THƯƠNG THÔI #1

Quynh Huong Le Do

Play Episode Listen Later Jul 23, 2025 38:17


Tập 1: NGÀY MÌNH BIẾT TỰ THƯƠNG MÌNH… | TALK-MUSIC SHOW: CHỈ LÀ THƯƠNG THÔI #1Cô gái ấy đã tìm đến một lớp Quản trị cuộc sống của chúng mình trong tâm trạng rất buồn bã và hoang mang. Ở cấp độ 2, nơi các học viên được chia sẻ về câu chuyện và vấn đề của mình, cô bảo: “Em đã từng là nhân vật ‘thứ ba' bước vào cuộc hôn nhân của anh ấy và người vợ trước, vì mục tiêu của anh ấy là muốn tìm một đứa con trai để nối dõi, mà người vợ chính thức của anh lại cũng chỉ có thể sinh cho anh một đứa con gái. Và chị ấy đồng ý lui ra, cho em bước vào, làm người chính thức của anh.Nhưng hỡi ôi, sống với anh, em cũng… chỉ có thể sinh ra một cô con gái nữa. Áp lực bắt đầu. Anh nói với em, anh phải tìm thêm nhiều phụ nữ nữa, và những người phụ nữ ấy cũng đồng ý sinh con trai cho anh! Vậy là, cứ như một vòng lặp được luân hồi, em từng là người đồng ý sinh con trai cho anh mà không được, nay phải cắn răng nhìn anh giao du với nhiều người phụ nữ khác, giống hệt như em ngày trước!Câu chuyện tưởng như dừng lại ở một bi kịch tình yêu, nhưng chính trong khoảnh khắc tưởng chừng tận cùng đó, cô gái ấy đã chọn một lối rẽ khác: buông bỏ cuộc 'rượt đuổi' để giành lấy tình yêu, mà bắt đầu hành trình học cách thương mình.Dẫu biết rằng bài thi rất khó, nhưng có cái gì khó bằng tâm của mình? Một khi cô gái ấy đã nhìn ra, tâm em đã nhận ra, mình có niềm tin mãnh liệt rằng rồi em sẽ có đủ kiên cường và dũng cảm để đi qua bài khảo lớn này của đời em một cách an lành nhất, giống như những câu thơ mà em rất tâm đắc:"Cảm ơn giông bão cuộc đời,Cho tôi thấy được rằng tôi kiên cường.Cảm ơn vấp ngã giữa đường,Cho tôi đứng dậy mà thương phận người". Mời cả nhà đón xem Tập 1: NGÀY MÌNH BIẾT TỰ THƯƠNG MÌNH... theo đường dẫn bên dưới phần bình luận.-----------Chỉ là Thương thôi - Một chuỗi chương trình được thực hiện theo mùa, và mùa đầu tiên dự kiến được thực hiện 12 số, phát sóng vào 21g tối thứ Bảy cách tuần trên các kênh mạng xã hội của Quynh Huong Le Do.#ChỉlàThươngthôi#Thương#Ngàymìnhbiếttựthươngmình

Radio Wnet
W Chinach nawet Coca-Cola smakuje inaczej. „To jeden z najpopularniejszych napojów”

Radio Wnet

Play Episode Listen Later Jul 23, 2025 15:13


– Coca-Cola w Chinach smakuje inaczej – jest słodsza. Ale polityka między Chinami, USA i UE wcale słodka nie jest. Andrzej Zawadzki-Liang relacjonuje z Szanghaju napięcia i spotkania dyplomatyczne. Coca-Cola w Chinach? Oczywiście, to jeden z najpopularniejszych napojów. Ale moi znajomi z zagranicy mówią, że smakuje zupełnie inaczej – jest bardziej słodka niż ta dostępna w Europie– mówi Andrzej Zawadzki-Liang, gospodarz Studia Szanghaj w Radiu Wnet. Dodał, że „widział dane, według których zyski Coca-Coli z rynku chińskiego stanowią aż jedną trzecią globalnych przychodów firmy. Produkt jest powszechnie dostępny”.Ja sam nie piję, wolę zieloną herbatę– dodaje z uśmiechem.Napięte relacje z UEDalej jest już mniej słodko – bo relacje Pekinu z Unią Europejską, mimo zbliżającego się szczytu w Pekinie, są napięte.Główny dziennik partyjny, „Renmin Ribao” (Dziennik Ludowy) — wzywa do tego, by relacje pchnąć na lepszy, inny poziom. Europa jest wręcz kokietowana w komentarzach i opiniach: że przecież może iść swoją drogą, nie musi wcale naśladować Stanów Zjednoczonych. Więc sugeruje się, że te relacje Chiny–UE mogłyby być jakoś inaczej ułożone. Ja jednak jestem raczej pesymistą w tej sprawie. Choćby dlatego, że w tym tygodniu, w ramach kolejnego pakietu sankcji na Rosję, Unia Europejska nałożyła sankcje na dwa banki chińskie i siedem firm — z Chin kontynentalnych i z Hongkongu– mówił.Szczyt UE-ChinyJego zdaniem, szczyt UE–Chiny ograniczono do jednego dnia, a napięcie wokół tematów – od handlu po pomoc dla Rosji – sprawia, że spotkanie będzie raczej „deklaratywne niż przełomowe”.Pierwotnie szczyt UE–Chiny miał trwać dwa dni, został ograniczony do jednego. Po trudnej wizycie ministra Wang Yi w Brukseli, Paryżu i Berlinie na początku lipca — Chiny postawiły twarde warunki. Przewodnicząca Komisji Europejskiej Ursula von der Leyen i przewodniczący Rady Europejskiej António Costa przylatują tylko na jeden dzień. 11 tysięcy kilometrów, 10 godzin w samolocie – i z powrotem. Chińczycy twardo postawili sprawę. Oczekiwania są duże, ale przy takich okolicznościach trudno się spodziewać przełomuZ kolei w relacjach z USA widać wyraźne ocieplenie tonu.Trump już po raz dziesiąty zapowiada spotkanie z Xi. Są ku temu aż trzy okazje w najbliższych miesiącach. Do tego trwają rozmowy gospodarcze, planowane są spotkania zespołów w Sztokholmie, a nawet możliwe przedłużenie zawieszenia sankcji– relacjonuje Zawadzki-Liang.I dodaje z ironią:Trump straszy sankcjami za import rosyjskiej ropy, ale Chiny sprowadzają ją rurociągiem z Syberii. Więc te sankcje to raczej polityczny gest niż realne narzędzie. Tutaj w Chinach już nawet pojawiają się żarty na ten temat

Najciekawsze reportaże w Polsce
"Po prostu muszę grać" - reportaż Jakuba Tarki

Najciekawsze reportaże w Polsce

Play Episode Listen Later Jul 22, 2025 45:48


Lidia Grychtołówna - maestro z pamięci. Koncertowała niemal na każdym kontynencie, z najlepszymi orkiestrami świata. Jej repertuar jest imponujący, a każdy utwór gra z pamięci - bez nut, bez kompromisów. Choć mogłaby wybierać studia nagraniowe, woli żywą publiczność i energię sceny. Podczas pandemii jako jedna z pierwszych polskich pianistek dawała koncerty, prosto ze swojego salonu. 18 lipca prof. Lidia Grychtołówna skończyła 97 lat i wciąż występuje – z pasją, klasą i niezwykłą siłą. Reportaż powstał w 2021 roku.

TẠP CHÍ VIỆT NAM
Moov'Hanoi : Đưa giao thông công cộng thành phương thức di chuyển hấp dẫn ở Hà Nội

TẠP CHÍ VIỆT NAM

Play Episode Listen Later Jul 21, 2025 11:18


Hà Nội đặt lộ trình cấm xe máy xăng theo chỉ thị ngày 12/07/2025 của thủ tướng: Vành đai 1 từ ngày 01/07/2026, vành đai 2 từ năm 2028, vành đai 3 từ năm 2030. Hà Nội có khoảng 6,9 triệu xe máy, riêng vành đai 1 đã có 450.000. Xe máy xăng dầu chiếm 60% nguồn gây ô nhiễm không khí tại Hà Nội. Tình trạng này ngày càng thêm nghiêm trọng buộc thành phố phải triển khai triệt để kế hoạch có từ năm 2017, song song với việc phát triển hệ thống giao thông công cộng xanh. Bị coi là « cạnh tranh không công bằng », xe máy là phương tiện quá tiện lợi, nhưng lại là nguồn gây ô nhiễm môi trường vì chủ yếu dùng xăng. Để bù đắp phần nào sự thiếu hụt này, thành phố Hà Nội chủ trương phát triển hệ thống giao thông công cộng hiện nay để tiện lợi hơn, hiện đại hơn, hấp dẫn hơn nhằm thu hút người sử dụng. Đây là mục đích của dự án Moov'Hanoi và ứng dụng MaaS, được hai chuyên gia Pháp giải thích với RFI Tiếng Việt ngày 27/05/2025 : Kiến trúc sư Emmanuel Cerise, trưởng đại diện Vùng Paris tại Hà Nội, giám đốc Cơ quan hỗ trợ Hợp tác quốc tế Vùng Paris tại Việt Nam - PRX-Vietnam và nhà quy hoạch đô thị Basile Hassan, trưởng dự án Moov'Hanoi. PRX-Vietnam là đối tác tư vấn, hỗ trợ cho thành phố Hà Nội trùng tu nhiều công trình kiến trúc cổ, giao thông công cộng… trong khuôn khổ hợp tác phi tập trung giữa vùng Île-de-France (Pháp) và thành phố Hà Nội. RFI : Ngày 03/04/2025, trong khuôn khổ dự án Moov'Hanoi do UBND TP Hà Nội, Hội đồng Vùng Île-de-France (Cộng hòa Pháp) và Cơ quan Phát triển Pháp tài trợ, Cơ quan hợp tác quốc tế Vùng Paris tại Việt Nam (PRX-Vietnam) tổ chức hội thảo chuyên đề “Chiến lược hệ thống vé giao thông công cộng và MaaS”. Dự án có mục đích như thế nào ? Thành phố phản ứng thế nào với ý tưởng này ? KTS Emmanuel Cerise : Tôi sẽ để Basile Hassan nói chi tiết về dự án. Nhưng trước tiên phải nhắc đến bối cảnh của hội thảo, thực ra là một buổi làm việc, tập trung các bên liên quan về những chủ đề này. Phía chúng tôi đóng vai trò cung cấp tư vấn chuyên môn cho các đối tác của mình. Vì vậy, sau đó sẽ không có dự án thí điểm nào được tiến hành. Ý tưởng của buổi làm việc là tập hợp các cá nhân liên quan để trao đổi, thảo luận, cho thấy cách làm của chúng tôi và cách chúng tôi có thể giúp các đối tác Việt Nam giải quyết những vấn đề này. Basile Hassan : Đúng vậy. Trong khuôn khổ hỗ trợ kỹ thuật cho Sở Giao thông Vận tải, chúng tôi thấy có mong muốn tiến hành số hóa vé giao thông công cộng (GTCC). Hiện giờ, ngoài tài xế, trên xe buýt vẫn có một nhân viên kiểm tra và bán vé. Chính quyền Việt Nam hiểu rằng việc này khá cổ và cần được cải thiện. Cho nên cơ quan phụ trách xe buýt đang có một dự án triển khai máy soát vé tự động. Có khoảng 20 tuyến xe buýt đang thử nghiệm. Chúng tôi hiểu rằng phía đối tác Việt Nam muốn giải quyết vấn đề này và tiếp nhận kinh nghiệm của người dân vùng Île-de-France. Vì vậy, chúng tôi đã tổ chức hội thảo về vé và ứng dụng MaaS. Vé cho phép tiếp cận phương tiện giao thông, thông qua vé cứng hoặc vé điện tử. Còn MaaS (Mobility as a Service - Giao thông như một dịch vụ) là một cách tiếp cận tích hợp về tính di động. Trên ứng dụng này, người ta có thể tổ chức hành trình di chuyển, lập kế hoạch chính xác cách di chuyển và thanh toán. Có nghĩa là trên một thiết bị, ví dụ điện thoại thông minh, người ta có thể lập lộ trình, trả tiền vé, làm mọi thứ họ cần hoặc để có được thông tin về mạng lưới giao thông công cộng, hiện trạng đông hay vắng hoặc có sự cố gì không… Có thể thấy vé và MaaS là ​​hai loại hình bổ sung cho nhau, thậm chí tôi muốn nói vé ngày càng được tích hợp với MaaS. Vé được soát ở các máy soát vé tự động. Nhưng MaaS lại là tương lai sau này bởi vì khi có vé điện tử, vé sẽ được lưu trên điện thoại, cùng với mọi dữ liệu, thông tin giao thông khác. Tôi cho rằng buổi làm việc được các đồng nghiệp và đối tác Việt Nam đón nhận khá tốt. Chúng tôi có những trao đổi khá phong phú, chia sẻ kinh nghiệm. Tôi hy vọng việc này có thể giúp chính quyền Hà Nội trong kế hoạch hiện đại hóa vé giao thông công cộng. Ngoài ra còn có ý tưởng tạo điều kiện cho việc kết nối giữa các tuyến xe buýt và giữa xe buýt với tàu điện. Hiện nay xe buýt có một hệ thống vé riêng, tàu điện có một hệ thống vé riêng. Mục tiêu là đơn giản hóa vấn đề, để có một hệ thống chung cho phép hành khách chuyển từ xe buýt sang tàu điện và ngược lại, mà không cần phải đổi vé. Đây là việc rất quan trọng! Emmanuel Cerise : Thực ra đang có một số thử nghiệm được tiến hành ở Hà Nội. Đó cũng là lý do tại sao thành phố Hà Nội yêu cầu chúng tôi tổ chức hội thảo này. Bởi vì đây là những vấn đề mà họ vô cùng quan tâm. Tôi muốn nói là các nhà quản lý xe buýt và tàu điện là những người không có nhiều nguồn lực tài chính, ví dụ để thực hiện dự án…, nhưng họ hoàn toàn nhận thức được rằng điều đó là cần thiết và quan tâm đến MaaS, đến vấn đề liên thông giữa các loại hình vận tải… Ví dụ, gần đây Công ty MTV Đường sắt Hà Nội đã thiết lập quan hệ đối tác với Grab, cũng như nhiều hãng taxi trực tuyến khác để được giảm giá khi đặt taxi từ một nhà ga tàu điện. Tại sao ? Bởi vì mọi người đều biết rất rõ rằng cần có sự thay đổi phương tiện đi lại khi muốn đi từ nơi này đến nơi khác. Ngoài ra còn có một thử nghiệm về tuyến đường dành riêng cho xe đạp để kết nối hai tuyến tàu điện bằng cách đi dọc sông Tô Lịch. Có thể thấy là có nhu cầu. Một số thử nghiệm nhỏ đang được triển khai. Vì vậy, hội thảo của chúng tôi thực sự nằm trong phạm vi quan tâm về chủ đề này, nhưng vẫn còn một chặng đường rất dài để bảo đảm là sẽ hoạt động bình thường. Và thực ra chuyện này là bình thường. Đọc thêmThành công của tuyến đường sắt đô thị 3 Hà Nội mở đường cho những dự án khác với Pháp ? RFI : Song song với việc đơn giản hóa và tạo tiện lợi cho vé, phương tiện giao thông, đặc biệt là xe buýt, cũng đang được hiện đại hóa ! Basile Hassan : Chúng ta thấy xe buýt Vin phát triển từ nhiều năm qua, thậm chí là nhiều xe buýt mới của Vin đang lưu thông. Các vấn đề mà chúng ta đang đề cập, như cải thiện mạng lưới giao thông..., đều nhằm mục đích giảm phát thải khí nhà kính. Phát triển giao thông công cộng giúp hạn chế tình trạng ô nhiễm ở một thủ đô đang bị ô nhiễm nghiêm trọng, do đó, điện khí hóa là điều cần thiết và việc này giúp hạn chế khí thải từ xe cộ trong thành phố. Đây là việc rất quan trọng ! Chính quyền đã bày tỏ mong muốn chuyển đổi đội xe sang xe điện. Cũng có những câu hỏi về xe buýt chạy bằng hydro, nhưng chủ yếu vẫn là xe điện. Tuy nhiên, lại phát sinh câu hỏi lấy điện từ đâu ? Nên mua loại xe nào ? Tổ chức mạng lưới như thế nào dựa trên kho bãi cho phép sạc xe buýt ? Vì cơ sở hạ tầng cho xe điện sẽ không giống với xe chạy xăng dầu. Chính vì vậy, chúng tôi tổ chức một hội thảo vào tháng 06/2025 về những vấn đề này. Có hai chuyên gia từ cơ quan Île-de-France Mobilité đến tham dự, trong đó có người đứng đầu bộ phận chuyển đổi năng lượng và hiệu suất năng lượng, cũng đang giải quyết đúng vấn đề đó ở vùng Île-de-France, tức là chuyển đổi đội xe buýt sang năng lượng sạch hơn, như điện, hydro. Đọc thêm Ô nhiễm không khí ở Hà Nội: Giải pháp không phải đơn giản Emmanuel Cerise : Thực ra sắp tới sẽ còn có một hoạt động quan trọng khác của dự án Moov'Hanoi. Chúng tôi cũng đang giúp UBND thành phố Hà Nội xem xét lại mạng lưới xe buýt. Chúng tôi đã gọi thầu và nhận được đề nghị từ một số nhà tư vấn nhưng chưa chọn. Ý tưởng là hỗ trợ Hà Nội để mạng lưới xe buýt hiệu quả hơn, mỗi tuyến phải chặt chẽ hơn. Phải nhắc lại là hệ thống xe buýt hiện tại không phải là được thiết kế kém, nhưng vấn đề là bổ sung nhiều tuyến mới. Ví dụ, năm 2008, vùng Hà Nội được điều chỉnh cho nên diện tích cũng thay đổi. Một số tuyến được tích hợp vào mạng lưới hiện có. Ngoài ra sự phát triển đô thị cũng rất mạnh mẽ với những khu đô thị mới, đặc biệt là ở vùng ven đô.Có thể thấy là thành phố thay đổi rất nhiều. Mạng lưới xe buýt hiện tại phần nào là kết quả của quá trình tích lũy nhưng lại không được suy tính liên kết với thành phố ngày nay. Mạng lưới phù hợp vào năm 2000, nhưng Hà Nội của năm 2000 và 2025 khác nhau hoàn toàn, cho nên cần tái cấu trúc mạng lưới này. Thêm vào đó còn có hai tuyến tàu điện, được coi là hành lang đi lại quan trọng, trong khi trước đây không có. Vì vậy, chúng ta cần điều chỉnh lại mạng lưới xe buýt cho phù hợp với thành phố ngày nay, cũng như với những thách thức giao thông mới bằng cách kết hợp tuyến xe buýt nhanh BRT và hai tuyến tàu điện. Đây là việc chúng tôi sắp khởi động. Nhưng xin nhắc lại là chúng tôi đóng vai trò hỗ trợ, tư vấn cho các cơ quan chức năng Hà Nội. Việc tái cấu trúc mạng lưới xe buýt là rất quan trọng vì, như Basile đã nói, nếu chuyển sang điện hóa mạng lưới, các tuyến cũng sẽ phải thích ứng với việc đó vì cần phải sạc xe buýt... Đây là việc mang tính tổng thể. Phía chúng tôi hoàn toàn sẵn sàng, ý tôi muốn nói là chúng tôi sẽ sớm bắt đầu hỗ trợ các đối tác của mình về vấn đề thay đổi mạng lưới này. Đọc thêmPháp muốn cùng Hà Nội xây “xương sống” hệ thống giao thông công cộng RFI : Tất cả những điểm mà chúng ta đề cập trên đây, cũng như trong số trước, đều nhằm mục đích cải thiện giao thông, thu hút người dân đến với phương tiện công cộng và từ đó làm giảm sử dụng xe cá nhân gây ô nhiễm môi trường. Vậy có thể tóm lược dự án này qua những điểm như thế nào ? Basile Hassan : Dự án được thiết kế để hỗ trợ chính quyền Hà Nội xoay quanh bốn trục. Thứ nhất là tìm hiểu về di chuyển mà tôi đã đề cập trước đây. Chúng tôi đã thực hiện một khảo sát về di chuyển hộ gia đình với Viện Nghiên cứu Vùng Paris (Institut Paris Région) để tìm hiểu cách người Hà Nội đi lại. Nghiên cứu được thực hiện vào tháng 12/2023 đến đầu năm 2024, với 2.000 người Hà Nội. Khảo sát này đã giúp cập nhật các chỉ số chính về di chuyển và rất quan trọng cho dự án. The khảo sát, 73% di chuyển là bằng xe hai bánh cơ giới, 10% bằng ô tô, 5% bằng phương tiện công cộng và phần còn lại là đi bộ và xe đạp. Chúng tôi cũng đã hoàn thiện công việc mô hình hóa tại một ga tàu điện ngầm - ga Thượng Đình. Chúng tôi đã làm việc với Đại học Xây dựng Hà Nội để lập các kịch bản chuyển đổi phương thức, tình hình hiện tại là như vậy thì sẽ ra sao trong 10 năm, 20 năm nữa nếu mọi người sử dụng tàu điện nhiều hơn. Và dĩ nhiên là chúng tôi thấy rằng giao thông sẽ thông suốt hơn, sẽ tiết kiệm được thời gian di chuyển hơn và giảm tắc đường. Đó là yếu tố đầu tiên, liên quan đến tìm hiểu về khả năng di chuyển. Yếu tố thứ hai, như Emmanuel đã nói về việc tái cấu trúc mạng lưới xe buýt. Yếu tố thứ ba, cũng liên quan đến thực trạng : Chúng tôi đang thảo luận với chính quyền Hà Nội chọn một điểm thí điểm để cải thiện tính liên phương thức xung quanh nhà ga - cải thiện các nhà ga, bến đỗ. Yếu tố thứ ba này có quy mô rất lớn. Yếu tố thứ tư liên kết tất cả các hoạt động, công việc này, thông qua các hội thảo, đào tạo giữa các phái đoàn tại Pháp và Hà Nội để thúc đẩy trao đổi kinh nghiệm và tạo ra một hệ sinh thái nơi có thể làm việc cùng nhau giữa vùng Ile-de-France và Hà Nội. RFI Tiếng Việt xin chân thành cảm ơn Emmanuel Cerise, giám đốc Cơ quan hỗ trợ Hợp tác quốc tế Vùng Paris tại Việt Nam - PRX-Vietnam và Basile Hassan, trưởng dự án Moov'Hanoi.

Tạp chí Việt Nam
Moov'Hanoi : Đưa giao thông công cộng thành phương thức di chuyển hấp dẫn ở Hà Nội

Tạp chí Việt Nam

Play Episode Listen Later Jul 21, 2025 11:18


Hà Nội đặt lộ trình cấm xe máy xăng theo chỉ thị ngày 12/07/2025 của thủ tướng: Vành đai 1 từ ngày 01/07/2026, vành đai 2 từ năm 2028, vành đai 3 từ năm 2030. Hà Nội có khoảng 6,9 triệu xe máy, riêng vành đai 1 đã có 450.000. Xe máy xăng dầu chiếm 60% nguồn gây ô nhiễm không khí tại Hà Nội. Tình trạng này ngày càng thêm nghiêm trọng buộc thành phố phải triển khai triệt để kế hoạch có từ năm 2017, song song với việc phát triển hệ thống giao thông công cộng xanh. Bị coi là « cạnh tranh không công bằng », xe máy là phương tiện quá tiện lợi, nhưng lại là nguồn gây ô nhiễm môi trường vì chủ yếu dùng xăng. Để bù đắp phần nào sự thiếu hụt này, thành phố Hà Nội chủ trương phát triển hệ thống giao thông công cộng hiện nay để tiện lợi hơn, hiện đại hơn, hấp dẫn hơn nhằm thu hút người sử dụng. Đây là mục đích của dự án Moov'Hanoi và ứng dụng MaaS, được hai chuyên gia Pháp giải thích với RFI Tiếng Việt ngày 27/05/2025 : Kiến trúc sư Emmanuel Cerise, trưởng đại diện Vùng Paris tại Hà Nội, giám đốc Cơ quan hỗ trợ Hợp tác quốc tế Vùng Paris tại Việt Nam - PRX-Vietnam và nhà quy hoạch đô thị Basile Hassan, trưởng dự án Moov'Hanoi. PRX-Vietnam là đối tác tư vấn, hỗ trợ cho thành phố Hà Nội trùng tu nhiều công trình kiến trúc cổ, giao thông công cộng… trong khuôn khổ hợp tác phi tập trung giữa vùng Île-de-France (Pháp) và thành phố Hà Nội. RFI : Ngày 03/04/2025, trong khuôn khổ dự án Moov'Hanoi do UBND TP Hà Nội, Hội đồng Vùng Île-de-France (Cộng hòa Pháp) và Cơ quan Phát triển Pháp tài trợ, Cơ quan hợp tác quốc tế Vùng Paris tại Việt Nam (PRX-Vietnam) tổ chức hội thảo chuyên đề “Chiến lược hệ thống vé giao thông công cộng và MaaS”. Dự án có mục đích như thế nào ? Thành phố phản ứng thế nào với ý tưởng này ? KTS Emmanuel Cerise : Tôi sẽ để Basile Hassan nói chi tiết về dự án. Nhưng trước tiên phải nhắc đến bối cảnh của hội thảo, thực ra là một buổi làm việc, tập trung các bên liên quan về những chủ đề này. Phía chúng tôi đóng vai trò cung cấp tư vấn chuyên môn cho các đối tác của mình. Vì vậy, sau đó sẽ không có dự án thí điểm nào được tiến hành. Ý tưởng của buổi làm việc là tập hợp các cá nhân liên quan để trao đổi, thảo luận, cho thấy cách làm của chúng tôi và cách chúng tôi có thể giúp các đối tác Việt Nam giải quyết những vấn đề này. Basile Hassan : Đúng vậy. Trong khuôn khổ hỗ trợ kỹ thuật cho Sở Giao thông Vận tải, chúng tôi thấy có mong muốn tiến hành số hóa vé giao thông công cộng (GTCC). Hiện giờ, ngoài tài xế, trên xe buýt vẫn có một nhân viên kiểm tra và bán vé. Chính quyền Việt Nam hiểu rằng việc này khá cổ và cần được cải thiện. Cho nên cơ quan phụ trách xe buýt đang có một dự án triển khai máy soát vé tự động. Có khoảng 20 tuyến xe buýt đang thử nghiệm. Chúng tôi hiểu rằng phía đối tác Việt Nam muốn giải quyết vấn đề này và tiếp nhận kinh nghiệm của người dân vùng Île-de-France. Vì vậy, chúng tôi đã tổ chức hội thảo về vé và ứng dụng MaaS. Vé cho phép tiếp cận phương tiện giao thông, thông qua vé cứng hoặc vé điện tử. Còn MaaS (Mobility as a Service - Giao thông như một dịch vụ) là một cách tiếp cận tích hợp về tính di động. Trên ứng dụng này, người ta có thể tổ chức hành trình di chuyển, lập kế hoạch chính xác cách di chuyển và thanh toán. Có nghĩa là trên một thiết bị, ví dụ điện thoại thông minh, người ta có thể lập lộ trình, trả tiền vé, làm mọi thứ họ cần hoặc để có được thông tin về mạng lưới giao thông công cộng, hiện trạng đông hay vắng hoặc có sự cố gì không… Có thể thấy vé và MaaS là ​​hai loại hình bổ sung cho nhau, thậm chí tôi muốn nói vé ngày càng được tích hợp với MaaS. Vé được soát ở các máy soát vé tự động. Nhưng MaaS lại là tương lai sau này bởi vì khi có vé điện tử, vé sẽ được lưu trên điện thoại, cùng với mọi dữ liệu, thông tin giao thông khác. Tôi cho rằng buổi làm việc được các đồng nghiệp và đối tác Việt Nam đón nhận khá tốt. Chúng tôi có những trao đổi khá phong phú, chia sẻ kinh nghiệm. Tôi hy vọng việc này có thể giúp chính quyền Hà Nội trong kế hoạch hiện đại hóa vé giao thông công cộng. Ngoài ra còn có ý tưởng tạo điều kiện cho việc kết nối giữa các tuyến xe buýt và giữa xe buýt với tàu điện. Hiện nay xe buýt có một hệ thống vé riêng, tàu điện có một hệ thống vé riêng. Mục tiêu là đơn giản hóa vấn đề, để có một hệ thống chung cho phép hành khách chuyển từ xe buýt sang tàu điện và ngược lại, mà không cần phải đổi vé. Đây là việc rất quan trọng! Emmanuel Cerise : Thực ra đang có một số thử nghiệm được tiến hành ở Hà Nội. Đó cũng là lý do tại sao thành phố Hà Nội yêu cầu chúng tôi tổ chức hội thảo này. Bởi vì đây là những vấn đề mà họ vô cùng quan tâm. Tôi muốn nói là các nhà quản lý xe buýt và tàu điện là những người không có nhiều nguồn lực tài chính, ví dụ để thực hiện dự án…, nhưng họ hoàn toàn nhận thức được rằng điều đó là cần thiết và quan tâm đến MaaS, đến vấn đề liên thông giữa các loại hình vận tải… Ví dụ, gần đây Công ty MTV Đường sắt Hà Nội đã thiết lập quan hệ đối tác với Grab, cũng như nhiều hãng taxi trực tuyến khác để được giảm giá khi đặt taxi từ một nhà ga tàu điện. Tại sao ? Bởi vì mọi người đều biết rất rõ rằng cần có sự thay đổi phương tiện đi lại khi muốn đi từ nơi này đến nơi khác. Ngoài ra còn có một thử nghiệm về tuyến đường dành riêng cho xe đạp để kết nối hai tuyến tàu điện bằng cách đi dọc sông Tô Lịch. Có thể thấy là có nhu cầu. Một số thử nghiệm nhỏ đang được triển khai. Vì vậy, hội thảo của chúng tôi thực sự nằm trong phạm vi quan tâm về chủ đề này, nhưng vẫn còn một chặng đường rất dài để bảo đảm là sẽ hoạt động bình thường. Và thực ra chuyện này là bình thường. Đọc thêmThành công của tuyến đường sắt đô thị 3 Hà Nội mở đường cho những dự án khác với Pháp ? RFI : Song song với việc đơn giản hóa và tạo tiện lợi cho vé, phương tiện giao thông, đặc biệt là xe buýt, cũng đang được hiện đại hóa ! Basile Hassan : Chúng ta thấy xe buýt Vin phát triển từ nhiều năm qua, thậm chí là nhiều xe buýt mới của Vin đang lưu thông. Các vấn đề mà chúng ta đang đề cập, như cải thiện mạng lưới giao thông..., đều nhằm mục đích giảm phát thải khí nhà kính. Phát triển giao thông công cộng giúp hạn chế tình trạng ô nhiễm ở một thủ đô đang bị ô nhiễm nghiêm trọng, do đó, điện khí hóa là điều cần thiết và việc này giúp hạn chế khí thải từ xe cộ trong thành phố. Đây là việc rất quan trọng ! Chính quyền đã bày tỏ mong muốn chuyển đổi đội xe sang xe điện. Cũng có những câu hỏi về xe buýt chạy bằng hydro, nhưng chủ yếu vẫn là xe điện. Tuy nhiên, lại phát sinh câu hỏi lấy điện từ đâu ? Nên mua loại xe nào ? Tổ chức mạng lưới như thế nào dựa trên kho bãi cho phép sạc xe buýt ? Vì cơ sở hạ tầng cho xe điện sẽ không giống với xe chạy xăng dầu. Chính vì vậy, chúng tôi tổ chức một hội thảo vào tháng 06/2025 về những vấn đề này. Có hai chuyên gia từ cơ quan Île-de-France Mobilité đến tham dự, trong đó có người đứng đầu bộ phận chuyển đổi năng lượng và hiệu suất năng lượng, cũng đang giải quyết đúng vấn đề đó ở vùng Île-de-France, tức là chuyển đổi đội xe buýt sang năng lượng sạch hơn, như điện, hydro. Đọc thêm Ô nhiễm không khí ở Hà Nội: Giải pháp không phải đơn giản Emmanuel Cerise : Thực ra sắp tới sẽ còn có một hoạt động quan trọng khác của dự án Moov'Hanoi. Chúng tôi cũng đang giúp UBND thành phố Hà Nội xem xét lại mạng lưới xe buýt. Chúng tôi đã gọi thầu và nhận được đề nghị từ một số nhà tư vấn nhưng chưa chọn. Ý tưởng là hỗ trợ Hà Nội để mạng lưới xe buýt hiệu quả hơn, mỗi tuyến phải chặt chẽ hơn. Phải nhắc lại là hệ thống xe buýt hiện tại không phải là được thiết kế kém, nhưng vấn đề là bổ sung nhiều tuyến mới. Ví dụ, năm 2008, vùng Hà Nội được điều chỉnh cho nên diện tích cũng thay đổi. Một số tuyến được tích hợp vào mạng lưới hiện có. Ngoài ra sự phát triển đô thị cũng rất mạnh mẽ với những khu đô thị mới, đặc biệt là ở vùng ven đô.Có thể thấy là thành phố thay đổi rất nhiều. Mạng lưới xe buýt hiện tại phần nào là kết quả của quá trình tích lũy nhưng lại không được suy tính liên kết với thành phố ngày nay. Mạng lưới phù hợp vào năm 2000, nhưng Hà Nội của năm 2000 và 2025 khác nhau hoàn toàn, cho nên cần tái cấu trúc mạng lưới này. Thêm vào đó còn có hai tuyến tàu điện, được coi là hành lang đi lại quan trọng, trong khi trước đây không có. Vì vậy, chúng ta cần điều chỉnh lại mạng lưới xe buýt cho phù hợp với thành phố ngày nay, cũng như với những thách thức giao thông mới bằng cách kết hợp tuyến xe buýt nhanh BRT và hai tuyến tàu điện. Đây là việc chúng tôi sắp khởi động. Nhưng xin nhắc lại là chúng tôi đóng vai trò hỗ trợ, tư vấn cho các cơ quan chức năng Hà Nội. Việc tái cấu trúc mạng lưới xe buýt là rất quan trọng vì, như Basile đã nói, nếu chuyển sang điện hóa mạng lưới, các tuyến cũng sẽ phải thích ứng với việc đó vì cần phải sạc xe buýt... Đây là việc mang tính tổng thể. Phía chúng tôi hoàn toàn sẵn sàng, ý tôi muốn nói là chúng tôi sẽ sớm bắt đầu hỗ trợ các đối tác của mình về vấn đề thay đổi mạng lưới này. Đọc thêmPháp muốn cùng Hà Nội xây “xương sống” hệ thống giao thông công cộng RFI : Tất cả những điểm mà chúng ta đề cập trên đây, cũng như trong số trước, đều nhằm mục đích cải thiện giao thông, thu hút người dân đến với phương tiện công cộng và từ đó làm giảm sử dụng xe cá nhân gây ô nhiễm môi trường. Vậy có thể tóm lược dự án này qua những điểm như thế nào ? Basile Hassan : Dự án được thiết kế để hỗ trợ chính quyền Hà Nội xoay quanh bốn trục. Thứ nhất là tìm hiểu về di chuyển mà tôi đã đề cập trước đây. Chúng tôi đã thực hiện một khảo sát về di chuyển hộ gia đình với Viện Nghiên cứu Vùng Paris (Institut Paris Région) để tìm hiểu cách người Hà Nội đi lại. Nghiên cứu được thực hiện vào tháng 12/2023 đến đầu năm 2024, với 2.000 người Hà Nội. Khảo sát này đã giúp cập nhật các chỉ số chính về di chuyển và rất quan trọng cho dự án. The khảo sát, 73% di chuyển là bằng xe hai bánh cơ giới, 10% bằng ô tô, 5% bằng phương tiện công cộng và phần còn lại là đi bộ và xe đạp. Chúng tôi cũng đã hoàn thiện công việc mô hình hóa tại một ga tàu điện ngầm - ga Thượng Đình. Chúng tôi đã làm việc với Đại học Xây dựng Hà Nội để lập các kịch bản chuyển đổi phương thức, tình hình hiện tại là như vậy thì sẽ ra sao trong 10 năm, 20 năm nữa nếu mọi người sử dụng tàu điện nhiều hơn. Và dĩ nhiên là chúng tôi thấy rằng giao thông sẽ thông suốt hơn, sẽ tiết kiệm được thời gian di chuyển hơn và giảm tắc đường. Đó là yếu tố đầu tiên, liên quan đến tìm hiểu về khả năng di chuyển. Yếu tố thứ hai, như Emmanuel đã nói về việc tái cấu trúc mạng lưới xe buýt. Yếu tố thứ ba, cũng liên quan đến thực trạng : Chúng tôi đang thảo luận với chính quyền Hà Nội chọn một điểm thí điểm để cải thiện tính liên phương thức xung quanh nhà ga - cải thiện các nhà ga, bến đỗ. Yếu tố thứ ba này có quy mô rất lớn. Yếu tố thứ tư liên kết tất cả các hoạt động, công việc này, thông qua các hội thảo, đào tạo giữa các phái đoàn tại Pháp và Hà Nội để thúc đẩy trao đổi kinh nghiệm và tạo ra một hệ sinh thái nơi có thể làm việc cùng nhau giữa vùng Ile-de-France và Hà Nội. RFI Tiếng Việt xin chân thành cảm ơn Emmanuel Cerise, giám đốc Cơ quan hỗ trợ Hợp tác quốc tế Vùng Paris tại Việt Nam - PRX-Vietnam và Basile Hassan, trưởng dự án Moov'Hanoi.

Vogue Polska
Artykuł: Przez tydzień ubierałam się na zielono. Czy to naprawdę trudny kolor?

Vogue Polska

Play Episode Listen Later Jul 18, 2025 7:53


Świat mody jest zgodny: w kolekcjach pre-fall 2025 kolor zielony ma swoje pięć minut. Choć uchodzi za trudny, jest bardziej uniwersalny, niż mogłoby się wydawać. Sprawdziłam to osobiście. Przez tydzień codziennie zakładałam zielone ubrania i dodatki. Autorka: Lara Akkari Artykuł przeczytasz pod linkiem: https://www.vogue.pl/a/przez-tydzien-ubieralam-sie-na-zielono-oto-czego-dowiedzialam-sie-o-najmodniejszym-kolorze-2025-digitalsyndication

Tạp chí văn hóa
[Superstrat[ : Đi tìm nguồn cội múa châu Phi qua nhãn quan của một biên đạo người Pháp gốc Việt

Tạp chí văn hóa

Play Episode Listen Later Jul 18, 2025 12:26


[Superstrat[ là một trong bốn tiết mục nhảy, múa được giới thiệu đến công chúng và các nhà chuyên nghiệp sáng 15/07/2025 trong khuôn khổ chương trình La belle scène saint-denis (09-18/07) tại Liên hoan Avignon. Tác giả kiêm biên đạo múa Anne Nguyen tiếp tục hành trình tìm nguồn cội của các phong cách nhảy đường phố, trong đó có hip-hop, mà những mối liên hệ giữa văn hóa và bản sắc trong xã hội đương đại ngày nay. Trong [Superstrat[, giai điệu, các giai đoạn, thời kỳ và động tác, cử chỉ “đối thoại” với nhau để đưa khán giả khám phá di sản của cộng đồng người Mỹ gốc Phi. Chủ ý của vở múa được truyền tải đến khán giả qua màn biểu diễn đầy sức thuyết phục và trình độ chuyên môn của nghệ sĩ người Côte d'Ivoire (Bờ Biển Ngà) Mark-Wilfried Kouadio, nghệ danh “Willy Kazzama”. RFI Tiếng Việt đã phỏng vấn Anne Nguyen và Mark-Wilfried Kouadio sau buổi biểu diễn. RFI : Trước tiên xin hỏi Anne Nguyen, tên tác phẩm [Superstrat[ có ý nghĩa như thế nào ? Tác phẩm lấy nguồn cảm hứng từ đâu ? Anne Nguyen : [Superstrat[ là một từ bổ nghĩa cho “substrat” (nền tảng), có nghĩa là những ngôn ngữ nước ngoài đã ảnh hưởng đến ngôn ngữ chính. Ý tưởng của vở diễn là thể hiện toàn bộ ảnh hưởng của các làn sóng di cư đến văn hóa của một đất nước, tiếp theo là những thay đổi về lãnh thổ ảnh hưởng đến cách mà mọi thứ biến đổi, cụ thể trong trường hợp vở [Superstrat[ là thể hiện sự giao thoa, cùng với những điệu nhảy truyền thống của châu Phi đến Hoa Kỳ, châu Mỹ với những điệu nhảy hip hop, sau đó châu Âu cũng học hỏi và cũng có làn sóng nhập cư từ châu Phi. Thực sự là còn cả chặng đường dài để đưa tất cả những nền văn hóa này vào đúng bối cảnh. Những nền văn hóa này vẫn lưu thông với nhau và là một phần của ngôn ngữ mà chúng ta sử dụng ngày nay, bởi vì đó là những ngôn ngữ rất phong phú, chịu ảnh hưởng của rất nhiều quốc gia  có chung lịch sử. RFI : Mỗi sáng tác đều có một câu chuyện. Chị kể câu chuyện của mình như thế nào trong [Superstrat[ khi múa, nhảy là một bộ môn nghệ thuật trừu tượng ? Làm thế nào truyền tải được câu chuyện của mình đến khán giả ? Anne Nguyen : Múa gần như là ngôn ngữ nguyên thủy của cơ thể. Và đối với tôi, sử dụng nhảy và múa giúp tôi giao tiếp với mọi người, vừa đầy cảm xúc, vừa ẩn dụ, triết lý và cũng mang tính xã hội hơn. Điều này còn tùy thuộc vào nơi mà mọi người muốn hiểu sự việc. Dù sao, đối với tôi, nhảy và múa thực sự mang tính phổ quát, truyền thống. Khi tìm hiểu kỹ nguồn gốc của những điệu nhảy này, người ta sẽ thấy những ảnh hưởng truyền thống. Ví dụ tôi bắt đầu với nhảy hip-hop, breakdance, đến từ châu Phi bởi vì từng có chế độ nô lệ ở Mỹ và thường thì chính những người thuộc tầng lớp này của xã hội đã sáng tạo nên những điệu nhảy đường phố đó. Vì vậy, càng quan tâm đến nguồn gốc của điệu nhảy, tôi càng bị thu hút bởi những điệu nhảy truyền thống. Chủ đề của tác phẩm là thực hiện hành trình đi tìm gốc gác đó, khai thác kho tài năng của một vũ công vừa nhảy đường phố, vừa giữ nét truyền thống châu Phi để qua đó tạo nên mối liên hệ giữa truyền thống và hiện đại. Thông điệp thực sự mà tôi muốn truyền tải, đó là chúng ta không phải lựa chọn giữa truyền thống và hiện đại, hay chối bỏ một trong hai. Mà ngược lại, phải lèo lái và tạo ra những điều tạo nên bản sắc, di sản của chúng ta và tự hào về di sản của chúng ta, để từ đó tạo nên điều gì đó với sự hiện đại và kỹ thuật mới… Song song đó cũng phải hiểu rằng có một số điều hơi bảo thủ, hơi bất biến và chúng ta không nên cố gắng biến đổi chúng quá nhiều. Trong [Superstrat[ có một góc nhìn về truyền thống, về hiện đại để đi hướng đến bản sắc hiện đại, cho thấy chúng ta là con người của ngày hôm nay, của những năm 2025. Chúng ta chứa đầy những ảnh hưởng từ tổ tiên, nhưng cũng từ những điều đã được biến đổi trong quá trình di cư, pha trộn dân cư. Chúng ta có thể là tổng hợp của tất cả những điều đó và không được quên quá khứ. RFI : Trong sáng tác của chị có rất nhiều kiểu nhảy, có cũ, có mới, làm thế nào để tạo nên sự hài hòa của những điệu nhảy này trong [Superstrat[ ? Anne Nguyen : Từ khi thành lập đoàn múa năm 2005, tôi đã tạo ra khoảng hai mươi chương trình, đôi khi tôi sử dụng một điệu nhảy duy nhất. Nhưng đúng là ngay cả các điệu nhảy thành thị của người Mỹ gốc Phi cũng đã là sự kết hợp của một số điệu nhảy với nhau vì một điệu nhảy thực ra chỉ là một bước, một chuyển động nhỏ. Sau đó, khi kết hợp một số điệu nhảy từ cùng một khu vực, cùng một thời đại lại với nhau (bởi vì người ta vẫn nhảy chúng) và với âm nhạc thì tạo ra một phong cách, có thể nói như vậy. Ngay cả khi tôi chỉ sử dụng phong cách hip-hop, thực ra ở trong đã có nhiều lịch sử, nguồn gốc khác nhau, cho nên rất đa dạng và rất tinh tế. Ví dụ, trong sáng tác [Superstrat[, tôi nghĩ là vũ công phải thực hiện ít nhất hai mươi điệu nhảy, thậm chí nhiều hơn, có thể từ 20 đến 40 điệu nhảy, kết hợp giữa các điệu nhảy truyền thống và nhảy đường phố Tây Phi và điệu nhảy đường phố của người Mỹ gốc Phi, trong đó có hip-hop. Vì vậy, thực sự rất khó để dàn dựng các vũ điệu đó mà không bị pha trộn và cũng rất khó khi cố tạo không gian cho từng thể loại cùng với ý nghĩa của nó, bởi vì cho thấy được chủ đích đằng sau mỗi điệu nhảy là điều quan trọng. Ngoài ra còn có một cách nữa, đó là lắng nghe tiếng nhạc hoặc âm thanh, cho nên cũng phải đầu tư công sức cho âm nhạc. Tôi luôn cố gắng sử dụng nhảy như một ngôn ngữ, ở cấp độ ẩn dụ. Ví dụ, một điệu nhảy chiến tranh có thể kể điều gì ? Vào thời điểm nào của vở diễn thì có thể đưa vũ điệu chiến tranh vào để thể hiện sự chiếm hữu lãnh thổ hoặc bản sắc của mình ? Hoặc khi nào thì cho vào một điệu nhảy hơi “tán tỉnh” một chút để tạo mối quan hệ với công chúng ? Đó chính là cách xây dựng nhân vật. Tôi tìm tòi trong những chủ đích của các điệu nhảy để kể một chút về hành trình của nhân vật, người đang cố để khán giả hiểu mình và cũng đang cố tìm kiếm bản sắc của mình, người bị giằng xé giữa việc trở về với tổ tiên, khát vọng hướng tới hiện đại, tương lai… mà thực ra là đang phần nào tìm cách hòa giải trong tất cả những yếu tố đó. Đó là cả quá trình kịch tính, đầy cảm xúc, với không gian và mối quan hệ với chính mình. RFI : Câu hỏi tiếp theo được dành cho nghệ sĩ Mark-Wilfried Kouadio, nghệ danh “Willy Kazzama”. Anh là nhân vật duy nhất trong vở diễn. Làm thế nào để truyền tải được ý tưởng của tác giả đến công chúng ? Mark-Wilfried Kouadio : Tôi là nghệ sĩ múa chuyên nghiệp, người Côte d'Ivoire, tôi là việc với Anne Nguyen từ khá lâu. Giữa chúng tôi có sự đồng điệu nên mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Đối với tôi, khá là dễ để thực hiện những gì Anne muốn làm, dù là về nhảy truyền thống hay đương đại châu Phi, có rất nhiều mối liên hệ giữa văn hóa hip-hop, có nghĩa là văn hóa Mỹ gốc Phi. Vì Anne khởi đầu sự nghiệp từ bộ môn này nên có thể tìm được mối liên hệ. Cho nên những gì Anne đề xuất, chúng tôi đưa ra thảo luận để tìm ra giải pháp hay nhất. Châu Phi rất đa dạng về nhảy và múa, đến từ hơn 50 nước. Tôi sinh ra ở Côte d'Ivoire, Tây Phi, khu vực có rất nhiều thể loại nhảy, tôi đề xuất những gì mình biết, sau đó chúng tôi tìm ra những gì phù hợp với ý tưởng của Anne và làm việc cùng nhau. RFI : Như Anne nói, trong [Superstrat[, anh thể hiện từ 20 đến 40 kiểu nhảy, kết hợp những động tác dẻo và khéo léo, uyển chuyển nhưng đầy mạnh mẽ. Anh thể hiện dấu ấn riêng của mình như thế nào trong tác phẩm ? Mark-Wilfried Kouadio : Nhảy đã là một bộ môn thể thao, cần phải làm chủ nhịp tim, dẻo dai, khéo léo. Dấu ấn riêng của tôi trong tác phẩm, đó chính là bản sắc văn hóa châu Phi của mình. Ngay từ lúc nhỏ, tôi đã nhảy, sau đó đi theo con đường chuyên nghiệp, dù cách đây không lâu. Tôi biết những hạn chế về cơ thể của mình, biết cách làm thế nào sử dụng cơ thể của mình cho nên khi Anne yêu cầu thực hiện một động tác, tôi biết phải làm như thế nào, còn nếu không được thì sẽ tìm giải pháp thay thế. Tôi tập luyện nhảy đường phố và một số kiểu nhảy của Côte d'Ivoire và một số nước Tây Phi. Và vì trong nhảy có những động tác tương đồng, có những năng lượng giống nhau cho nên khá là đơn giản khi làm nổi bật những ý tưởng của Anne và truyền tải chúng đến khán giả và những người yêu bộ môn này. RFI : Về âm nhạc, như chị nói ở trên, âm nhạc đóng vai trò quan trọng trong [Superstrat[, rất độc đáo, thể hiện rõ bản sắc châu Phi. Anne Nguyen : Vâng, chính xác. Đó là một sáng tác độc đáo của Grégoire Letouvet và Pierre Demange. Từ bản piano chuẩn bị trước, Grégoire Letouvet đặt những đồ vật nhỏ để điều chỉnh một chút âm thanh, mang hơi hướng điện tử. Còn Pierre Demange, chơi bộ gõ và trống, thì phụ trách phần nhịp điệu, nhất là của Tây Phi và kết hợp một số nhịp điệu mà vũ công Willy Kazzama, người Bờ Biển Nga (Côte d'Ivoire), biết. Ý tưởng ở đây là kết hợp ảnh hưởng của những nhịp điệu truyền thống với những dấu ấn của âm nhạc Mỹ gốc Phi, từng chứng kiến sự xuất hiện của hip-hop vào những năm 1960 và 70, trong khi người ta vẫn nói thời kỳ đó thiên về blues-soul nhiều hơn. Nếu nhìn vào nguồn gốc của tất cả những thể loại này, thì đó chính là những bản nhạc tâm linh của người da đen, được những người nô lệ hát để động viên nhau trên cánh đồng, hoặc Gospel trong nhà thờ. Ngoài ra, thông qua âm nhạc và nhảy, cũng cho thấy thực ra chúng ta không sáng tạo bất cứ thứ gì. Mọi điều được cho là hiện đại, có thể khiến chúng ta nghĩ về một phong cách âm nhạc nào đó, thực ra nếu nghe kỹ, thì chỉ được biến đổi và đều đến từ tổ tiên của chúng ta. Không có gì mất đi, không có gì được tạo ra, tất cả đều chuyển biến, đó là ý tưởng của tác phẩm [Superstrat[. Đối với cá nhân tôi, tôi thấy cần phải nhắc đến hip-hop vào thời điểm này bởi vì hip-hop được đưa vào Thế vận hội Paris 2024. Có rất nhiều cuộc tranh luận về việc liệu hip-hop có phải là một nghệ thuật hay không, có phải là một môn thể thao hay không, hoặc tranh luận về những tên tuổi trong lĩnh vực này. Có thể là phong trào được đặt tên, được hình thành cũng với những mốc thời gian hoặc tên tuổi lớn nhưng thực ra đều có nguồn gốc xa xưa. Cho nên, đối với tôi, cần phải cho thấy điều này, nếu không, người ta luôn áp đặt cho chúng ta những khuôn khổ, những cái tên, phong cách này hoặc phong cách kia và tạo ấn tượng rằng nó thuộc về một giới tinh hoa trong khi trên thực tế, khi chúng ta hiểu rằng mọi thứ đến từ rất rất xa, từ truyền thống, thì tất cả đều thuộc về mọi người. Văn hóa chỉ là sự chiếm đoạt, đồng cảm với người khác và chia sẻ để tái tạo những điều mới mẻ, thông qua âm nhạc, thông qua nhảy, múa. Đó phần nào là thông điệp mà tôi muốn truyền tải. RFI : Cuối cùng, phải nói đến trang phục biểu diễn rất độc đáo. Willy Kazzama, trang phục có ý nghĩa biểu tượng như thế nào ? Mark-Wilfried Kouadio : Trang phục lấy cảm hứng từ xu hướng “Sape”, phong cách ăn mặc lịch lãm trong thập niên 1960. Chúng tôi muốn làm nổi bật trang phục và các nhân vật lịch sử người Mỹ gốc Phi, cũng như các giá trị văn hóa châu Phi. Và vì như tôi nói ở trên, tôi là người Côte d'Ivoire nên chúng tôi in trên quần của trang phục biểu diễn một số mặt nạ tượng trưng cho trí tuệ, nhà vua, thậm chí là các vị thần - điều rất quan trọng ở châu Phi, để thể hiện những giá trị văn hóa châu Phi của chúng tôi, cũng như các giá trị của cộng đồng người Mỹ gốc Phi đã góp phần vào sự phát triển hoặc thậm chí là sự sáng tạo ra điệu nhảy này, hoặc phong cách âm nhạc, văn hóa Mỹ gốc Phi. Ngoài ra, chúng tôi cũng may quần rộng hơn để cử động thoải mái, còn áo sơ mi thể hiện cho vẻ thành thị, lịch lãm theo phong cách “Sape”. RFI Tiếng Việt xin chân thành cảm ơn biên đạo Anne Nguyen và nghệ sĩ Mark-Wilfried Kouadio của đoàn Compagnie par Terre.

TẠP CHÍ VĂN HÓA
[Superstrat[ : Đi tìm nguồn cội múa châu Phi qua nhãn quan của một biên đạo người Pháp gốc Việt

TẠP CHÍ VĂN HÓA

Play Episode Listen Later Jul 18, 2025 12:26


[Superstrat[ là một trong bốn tiết mục nhảy, múa được giới thiệu đến công chúng và các nhà chuyên nghiệp sáng 15/07/2025 trong khuôn khổ chương trình La belle scène saint-denis (09-18/07) tại Liên hoan Avignon. Tác giả kiêm biên đạo múa Anne Nguyen tiếp tục hành trình tìm nguồn cội của các phong cách nhảy đường phố, trong đó có hip-hop, mà những mối liên hệ giữa văn hóa và bản sắc trong xã hội đương đại ngày nay. Trong [Superstrat[, giai điệu, các giai đoạn, thời kỳ và động tác, cử chỉ “đối thoại” với nhau để đưa khán giả khám phá di sản của cộng đồng người Mỹ gốc Phi. Chủ ý của vở múa được truyền tải đến khán giả qua màn biểu diễn đầy sức thuyết phục và trình độ chuyên môn của nghệ sĩ người Côte d'Ivoire (Bờ Biển Ngà) Mark-Wilfried Kouadio, nghệ danh “Willy Kazzama”. RFI Tiếng Việt đã phỏng vấn Anne Nguyen và Mark-Wilfried Kouadio sau buổi biểu diễn. RFI : Trước tiên xin hỏi Anne Nguyen, tên tác phẩm [Superstrat[ có ý nghĩa như thế nào ? Tác phẩm lấy nguồn cảm hứng từ đâu ? Anne Nguyen : [Superstrat[ là một từ bổ nghĩa cho “substrat” (nền tảng), có nghĩa là những ngôn ngữ nước ngoài đã ảnh hưởng đến ngôn ngữ chính. Ý tưởng của vở diễn là thể hiện toàn bộ ảnh hưởng của các làn sóng di cư đến văn hóa của một đất nước, tiếp theo là những thay đổi về lãnh thổ ảnh hưởng đến cách mà mọi thứ biến đổi, cụ thể trong trường hợp vở [Superstrat[ là thể hiện sự giao thoa, cùng với những điệu nhảy truyền thống của châu Phi đến Hoa Kỳ, châu Mỹ với những điệu nhảy hip hop, sau đó châu Âu cũng học hỏi và cũng có làn sóng nhập cư từ châu Phi. Thực sự là còn cả chặng đường dài để đưa tất cả những nền văn hóa này vào đúng bối cảnh. Những nền văn hóa này vẫn lưu thông với nhau và là một phần của ngôn ngữ mà chúng ta sử dụng ngày nay, bởi vì đó là những ngôn ngữ rất phong phú, chịu ảnh hưởng của rất nhiều quốc gia  có chung lịch sử. RFI : Mỗi sáng tác đều có một câu chuyện. Chị kể câu chuyện của mình như thế nào trong [Superstrat[ khi múa, nhảy là một bộ môn nghệ thuật trừu tượng ? Làm thế nào truyền tải được câu chuyện của mình đến khán giả ? Anne Nguyen : Múa gần như là ngôn ngữ nguyên thủy của cơ thể. Và đối với tôi, sử dụng nhảy và múa giúp tôi giao tiếp với mọi người, vừa đầy cảm xúc, vừa ẩn dụ, triết lý và cũng mang tính xã hội hơn. Điều này còn tùy thuộc vào nơi mà mọi người muốn hiểu sự việc. Dù sao, đối với tôi, nhảy và múa thực sự mang tính phổ quát, truyền thống. Khi tìm hiểu kỹ nguồn gốc của những điệu nhảy này, người ta sẽ thấy những ảnh hưởng truyền thống. Ví dụ tôi bắt đầu với nhảy hip-hop, breakdance, đến từ châu Phi bởi vì từng có chế độ nô lệ ở Mỹ và thường thì chính những người thuộc tầng lớp này của xã hội đã sáng tạo nên những điệu nhảy đường phố đó. Vì vậy, càng quan tâm đến nguồn gốc của điệu nhảy, tôi càng bị thu hút bởi những điệu nhảy truyền thống. Chủ đề của tác phẩm là thực hiện hành trình đi tìm gốc gác đó, khai thác kho tài năng của một vũ công vừa nhảy đường phố, vừa giữ nét truyền thống châu Phi để qua đó tạo nên mối liên hệ giữa truyền thống và hiện đại. Thông điệp thực sự mà tôi muốn truyền tải, đó là chúng ta không phải lựa chọn giữa truyền thống và hiện đại, hay chối bỏ một trong hai. Mà ngược lại, phải lèo lái và tạo ra những điều tạo nên bản sắc, di sản của chúng ta và tự hào về di sản của chúng ta, để từ đó tạo nên điều gì đó với sự hiện đại và kỹ thuật mới… Song song đó cũng phải hiểu rằng có một số điều hơi bảo thủ, hơi bất biến và chúng ta không nên cố gắng biến đổi chúng quá nhiều. Trong [Superstrat[ có một góc nhìn về truyền thống, về hiện đại để đi hướng đến bản sắc hiện đại, cho thấy chúng ta là con người của ngày hôm nay, của những năm 2025. Chúng ta chứa đầy những ảnh hưởng từ tổ tiên, nhưng cũng từ những điều đã được biến đổi trong quá trình di cư, pha trộn dân cư. Chúng ta có thể là tổng hợp của tất cả những điều đó và không được quên quá khứ. RFI : Trong sáng tác của chị có rất nhiều kiểu nhảy, có cũ, có mới, làm thế nào để tạo nên sự hài hòa của những điệu nhảy này trong [Superstrat[ ? Anne Nguyen : Từ khi thành lập đoàn múa năm 2005, tôi đã tạo ra khoảng hai mươi chương trình, đôi khi tôi sử dụng một điệu nhảy duy nhất. Nhưng đúng là ngay cả các điệu nhảy thành thị của người Mỹ gốc Phi cũng đã là sự kết hợp của một số điệu nhảy với nhau vì một điệu nhảy thực ra chỉ là một bước, một chuyển động nhỏ. Sau đó, khi kết hợp một số điệu nhảy từ cùng một khu vực, cùng một thời đại lại với nhau (bởi vì người ta vẫn nhảy chúng) và với âm nhạc thì tạo ra một phong cách, có thể nói như vậy. Ngay cả khi tôi chỉ sử dụng phong cách hip-hop, thực ra ở trong đã có nhiều lịch sử, nguồn gốc khác nhau, cho nên rất đa dạng và rất tinh tế. Ví dụ, trong sáng tác [Superstrat[, tôi nghĩ là vũ công phải thực hiện ít nhất hai mươi điệu nhảy, thậm chí nhiều hơn, có thể từ 20 đến 40 điệu nhảy, kết hợp giữa các điệu nhảy truyền thống và nhảy đường phố Tây Phi và điệu nhảy đường phố của người Mỹ gốc Phi, trong đó có hip-hop. Vì vậy, thực sự rất khó để dàn dựng các vũ điệu đó mà không bị pha trộn và cũng rất khó khi cố tạo không gian cho từng thể loại cùng với ý nghĩa của nó, bởi vì cho thấy được chủ đích đằng sau mỗi điệu nhảy là điều quan trọng. Ngoài ra còn có một cách nữa, đó là lắng nghe tiếng nhạc hoặc âm thanh, cho nên cũng phải đầu tư công sức cho âm nhạc. Tôi luôn cố gắng sử dụng nhảy như một ngôn ngữ, ở cấp độ ẩn dụ. Ví dụ, một điệu nhảy chiến tranh có thể kể điều gì ? Vào thời điểm nào của vở diễn thì có thể đưa vũ điệu chiến tranh vào để thể hiện sự chiếm hữu lãnh thổ hoặc bản sắc của mình ? Hoặc khi nào thì cho vào một điệu nhảy hơi “tán tỉnh” một chút để tạo mối quan hệ với công chúng ? Đó chính là cách xây dựng nhân vật. Tôi tìm tòi trong những chủ đích của các điệu nhảy để kể một chút về hành trình của nhân vật, người đang cố để khán giả hiểu mình và cũng đang cố tìm kiếm bản sắc của mình, người bị giằng xé giữa việc trở về với tổ tiên, khát vọng hướng tới hiện đại, tương lai… mà thực ra là đang phần nào tìm cách hòa giải trong tất cả những yếu tố đó. Đó là cả quá trình kịch tính, đầy cảm xúc, với không gian và mối quan hệ với chính mình. RFI : Câu hỏi tiếp theo được dành cho nghệ sĩ Mark-Wilfried Kouadio, nghệ danh “Willy Kazzama”. Anh là nhân vật duy nhất trong vở diễn. Làm thế nào để truyền tải được ý tưởng của tác giả đến công chúng ? Mark-Wilfried Kouadio : Tôi là nghệ sĩ múa chuyên nghiệp, người Côte d'Ivoire, tôi là việc với Anne Nguyen từ khá lâu. Giữa chúng tôi có sự đồng điệu nên mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Đối với tôi, khá là dễ để thực hiện những gì Anne muốn làm, dù là về nhảy truyền thống hay đương đại châu Phi, có rất nhiều mối liên hệ giữa văn hóa hip-hop, có nghĩa là văn hóa Mỹ gốc Phi. Vì Anne khởi đầu sự nghiệp từ bộ môn này nên có thể tìm được mối liên hệ. Cho nên những gì Anne đề xuất, chúng tôi đưa ra thảo luận để tìm ra giải pháp hay nhất. Châu Phi rất đa dạng về nhảy và múa, đến từ hơn 50 nước. Tôi sinh ra ở Côte d'Ivoire, Tây Phi, khu vực có rất nhiều thể loại nhảy, tôi đề xuất những gì mình biết, sau đó chúng tôi tìm ra những gì phù hợp với ý tưởng của Anne và làm việc cùng nhau. RFI : Như Anne nói, trong [Superstrat[, anh thể hiện từ 20 đến 40 kiểu nhảy, kết hợp những động tác dẻo và khéo léo, uyển chuyển nhưng đầy mạnh mẽ. Anh thể hiện dấu ấn riêng của mình như thế nào trong tác phẩm ? Mark-Wilfried Kouadio : Nhảy đã là một bộ môn thể thao, cần phải làm chủ nhịp tim, dẻo dai, khéo léo. Dấu ấn riêng của tôi trong tác phẩm, đó chính là bản sắc văn hóa châu Phi của mình. Ngay từ lúc nhỏ, tôi đã nhảy, sau đó đi theo con đường chuyên nghiệp, dù cách đây không lâu. Tôi biết những hạn chế về cơ thể của mình, biết cách làm thế nào sử dụng cơ thể của mình cho nên khi Anne yêu cầu thực hiện một động tác, tôi biết phải làm như thế nào, còn nếu không được thì sẽ tìm giải pháp thay thế. Tôi tập luyện nhảy đường phố và một số kiểu nhảy của Côte d'Ivoire và một số nước Tây Phi. Và vì trong nhảy có những động tác tương đồng, có những năng lượng giống nhau cho nên khá là đơn giản khi làm nổi bật những ý tưởng của Anne và truyền tải chúng đến khán giả và những người yêu bộ môn này. RFI : Về âm nhạc, như chị nói ở trên, âm nhạc đóng vai trò quan trọng trong [Superstrat[, rất độc đáo, thể hiện rõ bản sắc châu Phi. Anne Nguyen : Vâng, chính xác. Đó là một sáng tác độc đáo của Grégoire Letouvet và Pierre Demange. Từ bản piano chuẩn bị trước, Grégoire Letouvet đặt những đồ vật nhỏ để điều chỉnh một chút âm thanh, mang hơi hướng điện tử. Còn Pierre Demange, chơi bộ gõ và trống, thì phụ trách phần nhịp điệu, nhất là của Tây Phi và kết hợp một số nhịp điệu mà vũ công Willy Kazzama, người Bờ Biển Nga (Côte d'Ivoire), biết. Ý tưởng ở đây là kết hợp ảnh hưởng của những nhịp điệu truyền thống với những dấu ấn của âm nhạc Mỹ gốc Phi, từng chứng kiến sự xuất hiện của hip-hop vào những năm 1960 và 70, trong khi người ta vẫn nói thời kỳ đó thiên về blues-soul nhiều hơn. Nếu nhìn vào nguồn gốc của tất cả những thể loại này, thì đó chính là những bản nhạc tâm linh của người da đen, được những người nô lệ hát để động viên nhau trên cánh đồng, hoặc Gospel trong nhà thờ. Ngoài ra, thông qua âm nhạc và nhảy, cũng cho thấy thực ra chúng ta không sáng tạo bất cứ thứ gì. Mọi điều được cho là hiện đại, có thể khiến chúng ta nghĩ về một phong cách âm nhạc nào đó, thực ra nếu nghe kỹ, thì chỉ được biến đổi và đều đến từ tổ tiên của chúng ta. Không có gì mất đi, không có gì được tạo ra, tất cả đều chuyển biến, đó là ý tưởng của tác phẩm [Superstrat[. Đối với cá nhân tôi, tôi thấy cần phải nhắc đến hip-hop vào thời điểm này bởi vì hip-hop được đưa vào Thế vận hội Paris 2024. Có rất nhiều cuộc tranh luận về việc liệu hip-hop có phải là một nghệ thuật hay không, có phải là một môn thể thao hay không, hoặc tranh luận về những tên tuổi trong lĩnh vực này. Có thể là phong trào được đặt tên, được hình thành cũng với những mốc thời gian hoặc tên tuổi lớn nhưng thực ra đều có nguồn gốc xa xưa. Cho nên, đối với tôi, cần phải cho thấy điều này, nếu không, người ta luôn áp đặt cho chúng ta những khuôn khổ, những cái tên, phong cách này hoặc phong cách kia và tạo ấn tượng rằng nó thuộc về một giới tinh hoa trong khi trên thực tế, khi chúng ta hiểu rằng mọi thứ đến từ rất rất xa, từ truyền thống, thì tất cả đều thuộc về mọi người. Văn hóa chỉ là sự chiếm đoạt, đồng cảm với người khác và chia sẻ để tái tạo những điều mới mẻ, thông qua âm nhạc, thông qua nhảy, múa. Đó phần nào là thông điệp mà tôi muốn truyền tải. RFI : Cuối cùng, phải nói đến trang phục biểu diễn rất độc đáo. Willy Kazzama, trang phục có ý nghĩa biểu tượng như thế nào ? Mark-Wilfried Kouadio : Trang phục lấy cảm hứng từ xu hướng “Sape”, phong cách ăn mặc lịch lãm trong thập niên 1960. Chúng tôi muốn làm nổi bật trang phục và các nhân vật lịch sử người Mỹ gốc Phi, cũng như các giá trị văn hóa châu Phi. Và vì như tôi nói ở trên, tôi là người Côte d'Ivoire nên chúng tôi in trên quần của trang phục biểu diễn một số mặt nạ tượng trưng cho trí tuệ, nhà vua, thậm chí là các vị thần - điều rất quan trọng ở châu Phi, để thể hiện những giá trị văn hóa châu Phi của chúng tôi, cũng như các giá trị của cộng đồng người Mỹ gốc Phi đã góp phần vào sự phát triển hoặc thậm chí là sự sáng tạo ra điệu nhảy này, hoặc phong cách âm nhạc, văn hóa Mỹ gốc Phi. Ngoài ra, chúng tôi cũng may quần rộng hơn để cử động thoải mái, còn áo sơ mi thể hiện cho vẻ thành thị, lịch lãm theo phong cách “Sape”. RFI Tiếng Việt xin chân thành cảm ơn biên đạo Anne Nguyen và nghệ sĩ Mark-Wilfried Kouadio của đoàn Compagnie par Terre.

The Root Cause Medicine Podcast
Unexplained Infertility: 6 Factors to Investigate with Dr. Jessica Christie

The Root Cause Medicine Podcast

Play Episode Listen Later Jul 17, 2025 43:39


In this episode of the Root Cause Medicine Podcast, Dr. Kate Kresge is joined by Dr. Jessica Christie, a licensed naturopathic doctor, clinical nutritionist, and integrative fertility expert, to discuss a diagnosis that frustrates both patients and practitioners: unexplained infertility. Dr. Christie explains that “unexplained” can sometimes mean “we haven't found the root cause yet,” and she walks us through six of the most common hidden causes of fertility struggles—from subclinical hypothyroidism and nutrient deficiencies to autoimmune markers and environmental toxin exposure. Whether you're a patient searching for answers or a practitioner looking for a more complete workup, this conversation offers evidence-based strategies, powerful case examples, and a hopeful message: unexplained doesn't mean unsolvable. You'll hear them discuss: - Why “unexplained infertility” is a diagnosis of exclusion—and what it often misses (Abdallah et al., 2020) - Six common, often-overlooked root-cause contributors to fertility struggles - How research links subclinical hypothyroidism with IVF success rates (Cho et al., 2015) - The immune markers linked to miscarriage and implantation failure (Demir et al., 2009; Shahbazi et al., 2019; Sauer et al., 2010; Jalilvand et al., 2023; Edassery et al., 2010) - Why gut and vaginal dysbiosis matter for egg quality and implantation (Patel et al., 2022; Tersigni et al., 2014; Blancafort & Llácer, 2023) - The micronutrients most essential for fertility—and most commonly deficient (Skoracka et al., 2021; Ji et al., 2023) - How to approach detoxing safely when trying to conceive (Jain & Singh, 2022; Pizzorno, 2017; NCCIH, 2019) - Real patient stories that show what's possible with root-cause medicine

New Books Network
Multilingual Practices and Monolingual Mindsets

New Books Network

Play Episode Listen Later Jul 17, 2025 42:29


In this episode of the Language on the Move Podcast, Brynn Quick speaks with Dr. Jinhyun Cho. Dr. Cho has guested on this show previously, and she is a senior lecturer in the Department of Linguistics at Macquarie University. Her research cuts across translation and interpreting and sociolinguistics, with a focus on language ideologies, language policies and intercultural communication. In this episode, Brynn and Dr. Cho discuss Dr. Cho's new book, Multilingual Practices and Monolingual Mindsets: Critical Sociolinguistic Perspectives on Health Care Interpreting. With a novel approach, which sees interpreting as social activities infused with power, Dr. Cho's research and this book have captured the dynamics of cultural, linguistic, and ethnic power relations in diverse sociolinguistic contexts. For more Language on the Move resources related to this topic, see Reducing Barriers to Language Assistance in Hospital, Life in a New Language, Linguistic Inclusion in Public Health Communications and Interpreting service provision is good value for money. For additional resources, show notes, and transcripts, go here. Distinguished Professor Ingrid Piller, PhD FAHA, Humboldt ProfessorLinguistics Department, Macquarie University & Fakultät für Erziehungswissenschaft, Universität HamburgLanguage on the MoveLife in a New LanguageIntercultural Communication (3rd ed.)Follow on Bluesky or connect on LinkedIn Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices Support our show by becoming a premium member! https://newbooksnetwork.supportingcast.fm/new-books-network

New Books in Language
Multilingual Practices and Monolingual Mindsets

New Books in Language

Play Episode Listen Later Jul 17, 2025 42:29


In this episode of the Language on the Move Podcast, Brynn Quick speaks with Dr. Jinhyun Cho. Dr. Cho has guested on this show previously, and she is a senior lecturer in the Department of Linguistics at Macquarie University. Her research cuts across translation and interpreting and sociolinguistics, with a focus on language ideologies, language policies and intercultural communication. In this episode, Brynn and Dr. Cho discuss Dr. Cho's new book, Multilingual Practices and Monolingual Mindsets: Critical Sociolinguistic Perspectives on Health Care Interpreting. With a novel approach, which sees interpreting as social activities infused with power, Dr. Cho's research and this book have captured the dynamics of cultural, linguistic, and ethnic power relations in diverse sociolinguistic contexts. For more Language on the Move resources related to this topic, see Reducing Barriers to Language Assistance in Hospital, Life in a New Language, Linguistic Inclusion in Public Health Communications and Interpreting service provision is good value for money. For additional resources, show notes, and transcripts, go here. Distinguished Professor Ingrid Piller, PhD FAHA, Humboldt ProfessorLinguistics Department, Macquarie University & Fakultät für Erziehungswissenschaft, Universität HamburgLanguage on the MoveLife in a New LanguageIntercultural Communication (3rd ed.)Follow on Bluesky or connect on LinkedIn Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices Support our show by becoming a premium member! https://newbooksnetwork.supportingcast.fm/language

Najciekawsze reportaże w Polsce
"Straszne ptaszki" - reportaż Macieja Jastrzębskiego

Najciekawsze reportaże w Polsce

Play Episode Listen Later Jul 17, 2025 12:08


Każdej nocy nad ukraińskimi miastami wyją syreny. To nie film, to codzienność wojny. Rosyjskie drony przecinają niebo, niosąc śmierć i zniszczenie. Trafiają w domy, szkoły, szpitale. Giną ludzie, budynki zamieniają się w gruzy. Reportaż pokazuje życie pod niebem pełnym dronów. Choć alarmy wciąż przerywają lekcje i pracę, Ukraińcy nie zatrzymują się. W Charkowie, Kijowie czy Lwowie toczy się życie. Restauracje są pełne, dzieci bawią się w parkach. Czy to obojętność? Nie. To odwaga. "Jeśli przestaniemy żyć, nasz kraj umrze” - mówią. Dlatego Ukraina żyje. Nawet wtedy, gdy nad głowami pojawiają się "straszne ptaszki".

Radio LUZ
Akademicka Kwarta #12 z Klaudią Czerwik i Anną Andrukhovą - mistrzyniami Dolnośląskiej Ligi Międzyuczelnianej w siatkówce plażowej

Radio LUZ

Play Episode Listen Later Jul 17, 2025 22:46


Para siatkarek Uniwersytetu Wrocławskiego w zeszłorocznej lidze międzyuczelnianej wylądowała nieszczęśliwie- tuż za podium, ale edycję 2025 skończyła już ze złotymi medalami. Klaudia z Zagłębia Dąbrowskiego (errata do audycji!), a Anna z odległego obwodu kaliningradzkiego - poznały się na sekcji siatkówki na UniwersytecieWrocławskim. Siatkówka plażowa dla wielu bardziej wymagająca, od halowej odpowiedniczki - nie inaczej jest w przypadku naszych rozmówczyń. Choć zawody plażówki kojarzą się z piekącym słońcem, to dla akademickichmistrzyń Dolnego Śląska lepiej, gdy jest...chłodno. Oprócz omówienia akademickiego sezonu siatkarskiego, staraliśmy się też ustalić, którą piłkę lepiej się zbija! Nie zabrakło także masywnego podsumowania bieżących zmagań dolnośląskich studentów w Akademickich Mistrzostwach Polski, choćby w trójboju siłowym. Na kwadrans ze studenckim sportem zaprasza Dominik Wojciechowski.

DOBRZE POSŁUCHAĆ: Drogowskazy Eska ROCK
„Ciałozmienna” czyli wsparcie dla kobiet w połogu. DROGOWSKAZY

DOBRZE POSŁUCHAĆ: Drogowskazy Eska ROCK

Play Episode Listen Later Jul 17, 2025 38:08


Choć kobieta w ciąży jest w centrum społecznego zainteresowania, to tuż po narodzinach dziecka zdecydowanie schodzi na dalszy plan. Nie oznacza to jednak, że nie potrzebuje uwagi i wsparcia- wręcz przeciwnie, w jej ciele zachodzi szereg zmian, których według statystyk, większość kobiet nie akceptuje. Słynne hormony wpływają też na jej dobrostan psychiczny. Żeby pomóc młodym mamom, kobietom w ciąży oraz tym przygotowujących się do macierzyństwa, powołana została kampania „Ciałozmienna”. Ekspertki z różnych dyscyplin, w tym położne, szczególne ważne w tym okresie, dzielą się swoją wiedzą i odpowiadają na wszystkie, nawet najtrudniejsze i najbardziej wstydliwe pytania przypominając: nic co dzieje się z naszym ciałem i psychiką nie jest powodem do wstydu. O kampanii „Ciałozmienna” opowiedziała w Drogowskazach jedną z ekspertek, Pola Miecińska, położna, fizjoterapeutka i terapeutka uroginekologiczna. Do wysłuchania rozmowy zaprasza Aleksandra Galant.

VOV - Sự kiện và Bàn luận
Tiêu điểm - Siêu thị Costo Australia bán 200 tấn quả vải tươi Việt Nam

VOV - Sự kiện và Bàn luận

Play Episode Listen Later Jul 16, 2025 4:16


VOV1 - Australia đã mở cửa thị trường cho quả vải tươi Việt Nam từ năm 2015. Cho đến nay, số lượng quả vải tươi của Việt Nam nhập khẩu sang Australia ngày càng tăng và đặc biệt, năm nay, siêu thị Costco nhập một lượng hàng lớn để phân phối trên toàn bộ hệ thống tại Australia.

TẠP CHÍ XÃ HỘI
Phan Huy: Khi thời trang gợi lên cảm xúc về nguồn cội, về quê hương

TẠP CHÍ XÃ HỘI

Play Episode Listen Later Jul 16, 2025 9:30


Thương hiệu thời trang cao cấp Phan Huy gần đây mang đến Paris một buổi trình diễn thời trang đầy sáng tạo và độc đáo, bên lề Tuần lễ thời trang Haute Couture Paris Thu Đông (07-10/07/2025) với những hương sắc của đồng quê, những hương vị dân gian, của nông thôn Việt Nam, nhưng không hề thiếu đi tính chất haute couture, tính cao cấp, về mặt kỹ thuật thủ công tinh xảo đến từng chi tiết. Các bộ trang phục của Phan Huy được giới mộ điệu thời trang ở Paris biết đến trong những năm vừa qua, nhưng đây là lần đầu tiên nhà thiết kế người Việt đến Paris để giới thiệu về bộ sưu tập với tựa đề « Trưa hè oi ả », được trình diễn tại Palais de Tokyo vào ngày 07/07 vừa qua. Những chất liệu sáng tạo đến từ bản sắc Á Đông, nhưng không bị gò bó bởi những hình ảnh truyền thống, mà hòa quyện, lan tỏa tính truyền thống, trong thế giới thời trang mang tính hiện đại, của tương lai. Nhân sự kiện này, RFI đã có dịp trao đổi với nhà thiết kế 26 tuổi về thời trang và hành trình đưa tên tuổi của anh đến các sự kiện quốc tế. RFI : Xin cảm ơn nhà thiết kế Phan Huy đã dành thời gian chia sẻ với RFI. Trước khi nói về bộ sưu tập mới nhất và về thương hiệu của mình, Huy có thể giới thiệu về cách mà mình đã đến với thời trang và sáng lập ra thương hiệu của riêng mình ? Phan Huy : Cũng giống như bao nhiêu bạn sinh viên hoặc những người bắt đầu vào ngành thời trang, tôi đã học Đại học kiến trúc thành phố Hồ Chí Minh chuyên ngành thiết kế thời trang và trong quá trình học thì cũng tích góp những kinh nghiệm về thực tế cũng như về học tập, và sau đó đã bắt đầu thực hiện bộ sưu tập tốt nghiệp của mình. Điều rất là may mắn cho tôi là bộ sưu tập tốt nghiệp được rất nhiều người chú ý và có thể dùng từ là hơi bùng nổ mạng xã hội ở Việt Nam và đó là một tiền đề rất tốt và tôi rất trân trọng, vì ngay từ khi bắt đầu, đã có rất là nhiều khách hàng đến với Huy và từ đó tôi sáng lập ra công ty thiết kế thời trang Phan Huy.  RFI : Sau gần 3 năm thành lập, triết lý sáng tạo thời trang của Phan Huy là gì ? Phan Huy : Khi tôi thực hiện các thiết kế của mình thì tôi luôn nghĩ đến một cái chữ, đó là Purism -  chủ nghĩa thuần khiết. Thuần khiết ở đây là thuần khiết trong ý tưởng, cũng như trong chất liệu, hay là thuần khiết về tất cả mọi mặt mà tôi muốn hướng đến.  Tôi cũng muốn những thiết kế của mình mang một cái cảm xúc rất là thuần khiết, với những hình ảnh thiết kế ra có thể khiến cho mọi người nhìn thấy và yêu thích nó, từ ý tưởng đến mặt thẩm mỹ trong mỗi thiết kế của mình.  Tôi luôn tin là thời trang cũng là một môn nghệ thuật và điều quan trọng nhất của một bộ môn nghệ thuật chính là truyền tải được một cái cảm xúc đến cho khán giả cũng như đến cho người mặc. Nói thật là tôi cũng đã rất nhiều lần cảm thấy xúc động khi nhìn thấy những thiết kế vì vẻ đẹp của nó. Cho nên tôi cũng muốn tạo ra những cái thiết kế như vậy để khi khách hàng của mình hoặc những khán giả của mình xem, họ nhìn thấy và họ cảm thấy có những cảm xúc rất là lớn trong lòng.  RFI : Sau 5 bộ sưu tập trước, hầu hết đều lấy cảm hứng về thiên nhiên, với những chất liệu quen thuộc đối với Việt Nam, thì về bộ sưu tập mới nhất của Phan Huy, khán giả tại Palais de Tokyo có thể thấy qua 36 bộ trang phục là những hình ảnh quen thuộc, từ những chiếc nón lá che mưa, từ những chiếc quạt lá dứa hay là từ lưới đánh cá hay những tờ lá chuối khô, tất cả những chất liệu đó đến từ nông thôn Việt Nam, từ những cái màu sắc của đồng quê Việt Nam. Bạn có thể chia sẻ thêm về những lựa chọn của mình ?   Phan Huy : Những bộ sưu tập khác của tôi đa số đều đều lấy cảm hứng từ Việt Nam, thì lần này tôi sẽ lấy những cảm hứng khiến nó hiện đại hơn. Bộ sưu tập tốt nghiệp của tôi, diễn tả một cảnh đồng quê và quay trở lại tuổi thơ. Khi chế tác bộ sưu tập đó, tôi nhận được những phản hồi rất là xúc động. Có những anh chị ở  nước ngoài nhắn là đã xa quê Việt Nam rất lâu, và khi nhìn bộ sưu tập của Huy, người ta thấy được tuổi thơ của họ và cảm thấy rất là nhớ Việt Nam, nhớ cảnh đồng quê và điều đó thôi thúc bản thân làm một bộ sưu tập tiếp theo có thể mang một cái ý tưởng tương tự như bộ sưu tập tốt nghiệp, ngoài cảnh hoàng hôn trên cảnh đồng. Đó là một hình ảnh Huy rất là yêu, là những buổi trưa hè, lúc nhỏ, mình ngủ dậy mình được ông bà mình đánh thức dậy và mình nằm trên võng đong đưa và mình cảm nhận mọi thứ xung quanh rất là chân thật, rất là dễ thương.  Từ hình ảnh nón lá, từ những vật dụng rất nhỏ trong gian bếp, trong sân vườn hay là trên cảnh đồng, Huy nghĩ đa số người Việt Nam đều có thể cảm nhận được một cách sâu sắc, vì đó là tuổi thơ của hầu hết của những người Việt Nam. Đó là ý tưởng để tôi làm ra bộ sưu tập và tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi biết điều này có thể mang lại rất nhiều cảm xúc cho rất nhiều người tha hương, hoặc cho những người ngay trên chính Việt Nam nhưng muốn nhìn lại tuổi thơ.  RFI : Trong quá trình sáng tạo đấy, có chất liệu nào mà mình cảm thấy khó xử lý trong thiết kế nhưng mà vẫn quyết tâm khai thác không ?  Phan Huy : Trong bộ sưu tập lần này, tôi đã chọn những nước đi mạo hiểm hơn. Bên cạnh yếu tố về xử lý chất liệu là thế mạnh của thương hiệu, tôi muốn phát triển thêm về kỹ thuật may đo. Trên một trang phục, thường chúng ta sẽ cần rất là nhiều những đường ben, đường gập để tạo ra được một form dáng ôm sát vào cơ thể của người phụ nữ.  Nhưng tôi đã chọn cách là sẽ triệt hết tất cả những đường ben đó, và điều này yêu cầu một cái kỹ thuật cao hơn, vì mình phải dựng một cái form dáng rất là chắc chắn như là điêu khắc trong cơ thể người phụ nữ, sau đó đặt một tấm vải lụa hoặc những chất liệu rất mềm lên trên và người thợ phải vuốt thủ công rất là nhẹ nhàng và tạo hình nó để không có một đường ben hay là một đường cắt nào trên đó.  Đọc thêmSteven Đoàn : Nhà tạo mẫu đưa thời trang Việt đến thảm đỏ LHP Cannes RFI :  Phan Huy có thể chia sẻ với quý thính giả một kỹ thuật hay công nghệ nào mà Phan Huy sử dụng để tái hiện những chất liệu đấy ?   Phan Huy : Trong bộ sưu tập lần này, tôi cũng đã tạo nên một số chất liệu mới bằng cách thủ công. Ví dụ, có một thiết kế mà tôi đã dùng những cái hạt cườm để đan vào nhau giống như kỹ thuật đan lát của truyền thống của Việt Nam nhưng sử dụng nó một cách sáng tạo hơn, thời trang hơn, đó là mình dùng những hạt cườm và đan nó thành một chất liệu mới. Tôi đã dành gần 3 tháng để tạo ra được thiết kế đó.  RFI :  Khi lựa chọn là thiết kế không chỉ cho thị trường Việt Nam mà hướng đến cả thị trường quốc tế, thì trong các bộ trang phục của mình, Phan Huy có phải điều chỉnh bất cứ điều gì về hình dáng chất liệu hay cách kể chuyện về thời trang, ngôn ngữ kể chuyện thời trang của mình có gì phải thay đổi không ?  Phan Huy : Đối với thương hiệu Phan Huy, hiện tại khách hàng của Phan Huy đến từ rất nhiều nơi trên thế giới. Ví dụ như là Qatar, Dubai, Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất hoặc các thị trường như Mỹ, New York, hay là châu Âu và cả châu Á như là Hồng Kông hoặc Singapore. Trong quá trình hành nghề và tiếp xúc với rất nhiều khách hàng đến từ mọi nơi, tất nhiên mỗi nước có những đặc trưng khác nhau mà mình cần phải linh động điều chỉnh cho phù hợp. Ví dụ như những nước đến từ Trung Đông thì họ sẽ cần sự kín đáo hơn.  Trong quá trình thực hiện, Huy sẽ cần thêm những vải lót, những chất liệu lót hoặc cách đính của mình nó sẽ phải che phủ như thế nào để họ có thể thoải mái khi mặc. Ví dụ như khách hàng ở New York, Mỹ hoặc Châu Âu thì thường họ rất thích những thiết kế có tính sáng tạo cao và họ chưa bao giờ được thấy, chưa bao giờ được thử ở các thiết kế, nhà thiết kế khác.  RFI : Vậy thì đối với thị trường ở Pháp và Paris nói riêng, đâu là những điểm mà Phan Huy chú ý đến ?  Phan Huy : Thật sự thị trường châu Âu là một thị trường khó tính, vì đây chính là một cái nôi của thời trang. Có rất nhiều nhà thiết kế đến từ khắp nơi, đến đây để trình diễn bộ sưu tập của họ. Cho nên tất nhiên, sự hoàn thiện về trang phục cũng như thiết kế phải luôn luôn song hành và sáng tạo, phải luôn luôn đảm bảo chất lượng tốt nhất. Do đó, khi thiết kế và trình diễn ở Paris, tôi luôn lo lắng cũng như là tập trung cố gắng. Ngoài ra, mình cần phải có tính sáng tạo và signature (tính riêng biệt) trong thiết kế, rất là đặc trưng để mọi người có thể nhận diện được thương hiệu giữa rất nhiều các thương hiệu đến đây để trình diễn.  Thứ hai là về mặt kỹ thuật và việc hoàn thiện các trang phục, tôi cũng luôn cố gắng để cho mọi thứ được đẹp nhất, chỉnh chu nhất và cũng luôn cố gắng học hỏi từ những nhà thiết kế có những cái đường cắt may rất là đẹp, hoặc là những cách tạo phong cách rất đẹp đến từ Pháp hay là đến từ mọi nơi trên thế giới.  RFI : Qua bộ sưu tập vừa rồi và qua cách tiếp cận thời trang của Phan Huy, bạn có đã từng đặt ra câu hỏi là làm sao mình có thể cân bằng giữa việc giữ gìn bản sắc văn hóa và để tạo ra những cái thiết kế mang tính quốc tế, nhưng vẫn phù hợp với xu hướng toàn cầu hay không ? Phan Huy : Khi mọi người nhìn vào trang phục của tôi thì có thể cảm nhận được tính truyền thống, nhưng nó không cũ mà có sự sáng tạo. Có một nhận định của một vị khách mà tôi cảm thấy rất là hay: “Khi nhìn vào các thiết kế của Huy thì cảm giác như là cái sự hòa hợp giữa hai phong cách và tính truyền thống của Việt Nam. Nó giống như là một người con gái đến từ tương lai và quay trở về quá khứ, quay trở về thời gian và có những tinh hoa của bản sắc Việt Nam để mang đến với tương lai và dùng những kỹ thuật của tương lai để tạo ra những trang phục”.  RFI : Trên chặng đường thời trang của Phan Huy, đâu là thách thức, là khó khăn lớn nhất mà bạn đã, đang và có thể là sẽ gặp phải ?  Phan Huy : Thực ra chặng đường đến với thời trang của tôi khá yên bình. Để nói về những khó khăn mà tôi đã gặp phải thì tôi nghĩ đây là những khó khăn chung mà nhà thiết kế nào cũng có thể sẽ phải đương đầu. Ví dụ như là yếu tố kinh doanh, tiếp cận khách hàng, có những khoảng thời gian, tôi cũng sẽ rất là loay hoay về việc kinh doanh của mình.  Mình phải cân bằng được làm sao để có nguồn thu cho thương hiệu thì mới có thể sáng tạo những bộ sưu tập tiếp theo. Hoặc là những khó khăn về lực lượng sản xuất của mình. Những người thợ lành nghề ở Việt Nam thì thật sự không phải là quá nhiều. Và cũng khó mà tìm được người làm việc hợp với bản thân tôi và công ty.  Nhưng tôi luôn tận hưởng cái khoảnh khắc của mình, tại vì mình cảm thấy còn quá trẻ. Mình cứ trải nghiệm thôi. Và mình đừng sợ sệt quá nhiều. Mình có thể sợ lúc mình 35 tuổi hoặc 40 tuổi hoặc là sau đó, tại vì đó là độ tuổi mà tôi nghĩ mình sẽ cần mọi thứ bình ổn hơn một chút. Nhưng tôi luôn trong một cái tâm thế là từ năm 20 tuổi đến năm 35 tuổi đó là lúc mà mình có thể sai rất là nhiều lần.  RFI :  Phan Huy là một nhà thiết kế rất là trẻ tuổi và nếu như mà bạn có thể gửi một lời nhắn đến các nhà thiết kế trẻ Việt Nam đang nuôi giấc mơ để đưa thiết kế Việt thiết kế của họ ra thế giới thì bạn sẽ truyền tải thông điệp gì ?  Phan Huy : Khi mà tôi bắt đầu với thời trang, mọi thứ rất là non nớt và rất là ngây thơ. Tôi cứ làm những gì mà mình cảm thấy thấy thích và cảm thấy yêu thôi. Tôi cũng sinh ra ở một vùng quê, không được tiếp xúc với thời trang, mọi thứ rất là đơn giản. Từng bước của tôi giống như là một cơ duyên mà ông Trời đã sắp đặt.  Có một điều mà tôi nghĩ khi muốn nhắn nhủ với tất cả các bạn đang trong hành trình của mình đó là chúng ta hãy cứ cố gắng hết sức và làm những gì mà chúng ta cảm thấy tốt nhất và yêu thích nó. Nếu đưa ra một cái lời khuyên lý trí hơn thì tôi nghĩ là khi mà chúng ta đang còn học thì chúng ta hãy nghĩ đến việc cân bằng giữa lý trí và cảm xúc.  Tại vì trong các thiết kế của tôi hay trong cái cách tôi làm nghề hoặc là giới thiệu một bộ sưu tập, tôi luôn coi trọng tính cân bằng. Đó là cân bằng giữa cái việc học thuật và cái tính thẩm mỹ mà đại chúng sẽ yêu thích. Ví dụ như trong ca hát cũng vậy, người ca sĩ phải cân bằng được kỹ thuật và cảm xúc. Khi đó mình sẽ đưa ra một tác phẩm tốt nhất. Tiếp theo là sự cân bằng trong tính thương mại cũng như cân bằng trong tính sáng tạo. Khi chúng ta luôn nghĩ đến việc làm cho mọi thứ hài hòa thì sẽ rất dễ tiếp cận cho giới chuyên môn cũng như cho khách hàng. Xin cảm ơn nhà thiết kế Phan Huy với những chia sẻ rất là chân thật vừa rồi và rất là hy vọng thương hiệu Phan Huy sẽ được tiếp cận với nhiều thị trường hơn nữa.  Quý vị có thể theo dõi toàn bộ cuộc phỏng vấn trên kênh Youtube của RFI Tiếng Việt.

Radio Wnet
Polska, zdrowa żywność? Niedługo to może być tylko wspomnienie

Radio Wnet

Play Episode Listen Later Jul 16, 2025 19:55


– Rząd mówi, że się sprzeciwia, ale nic nie robi – ostrzega dr Jacek Saryusz-Wolski o umowie UE z Mercosur, która może pogrążyć polskie rolnictwo i zagrozić bezpieczeństwu żywnościowemu.Komisja Europejska przyspiesza prace nad umową handlową z krajami Mercosur, która — zdaniem dr. Jacka Saryusza-Wolskiego, gościa Poranka Radia Wnet — może być groźna dla europejskiego i polskiego rolnictwa. Choć polski rząd publicznie deklaruje sprzeciw wobec porozumienia, w praktyce nie podejmuje działań, by je zablokować.Nic nie zostało zrobione, mówiąc ogromnym skrótem. Polski rząd zajmował na użytek krajowy stanowisko kłamliwe, mówiące, że się na to nie zgadza, a jednocześnie spokojnie czekał, aż przegra w tej sprawie głosowanie. Głosowanie ma być większością kwalifikowaną. W międzyczasie też wysyłał sygnały, mówiące o tym, że nie będzie się sprzeciwiał tej linii berlińsko-brukselskiej. Dwa takie sygnały bardzo klarowne. Po pierwsze, jeszcze w trakcie trwania polskiej prezydencji, odpowiedzialny za te sprawy wiceminister Waranowski — wiceminister rozwoju i technologii — powiedział, że „czekamy, aż to porozumienie się dokona.”. A bardzo niedawno minister Szłapka podpisał polsko-francuską deklarację, oświadczenie mówiące o tym, że oba kraje wprawdzie widzą wady tej umowy handlowej i oczekują pewnych korekt, ale generalnie biorąc — zgadzają się na umowę z Mercosurem– mówił w Poranku Radia Wnet.Polska może zablokować, ale tego nie robiGłosowanie w sprawie umowy ma odbyć się większością kwalifikowaną. Blokada jest możliwa, gdy sprzeciwi się jej co najmniej cztery państwa reprezentujące minimum 35 proc. ludności Unii. Polska, jako kraj o znaczącej liczbie ludności, mogłaby odegrać w tym kluczową rolę. Jednak, według Saryusza-Wolskiego, obecny rząd faktycznie nie buduje żadnej koalicji blokującej i daje sygnały, że nie zamierza występować przeciw linii Berlina i Brukseli.Dlatego Komisja Europejska chce jak najszybciej, w najbliższym czasie — niektórzy mówią, że już w lipcu — przeforsować to głosowanie. A można by, opierając się o twardą arytmetykę głosów, tę umowę zablokować. […] Problem polega na tym, że bez Polski nie jest możliwe, a Polska nie wkracza na arenę, nie buduje żadnej koalicji i, mrugając okiem, daje do zrozumienia, że tak naprawdę popiera i nie będzie się sprzeciwiać linii berlińsko-brukselskiej, i czeka, aż rzecz się dokona– podkreśla.Śmieciowe jedzenie zniszczy polskie rolnictwoEkspert ostrzega, że porozumienie z Mercosur wpuści na unijny rynek tańszą żywność, często niespełniającą unijnych standardów sanitarnych, fitosanitarnych czy środowiskowych. Oznaczałoby to nierówną konkurencję dla unijnych rolników. Równocześnie planowane są cięcia unijnych funduszy dla rolnictwa, co w opinii Saryusza-Wolskiego stanowi podwójne uderzenie w sektor rolny — poprzez obniżenie wsparcia finansowego i dopuszczenie tańszych produktów spoza UE.Polskie rolnictwo ma być poddane nieuczciwej konkurencji produkcji z krajów, które — cokolwiek by nie zostało zapisane w tych umowach — nie spełniają sanitarnych, fitosanitarnych, jakościowych i środowiskowych warunków takich samych jak producenci rolni w Europie. To nierówne warunki konkurencji. Z drugiej strony, fundusze dla rolnictwa mają być cięte. Czyli przygotowywane są dwa ciosy wymierzone w rolnictwo– zaznacza.Będą rosły latyfundia latynoamerykańskie i ukraińskieW dłuższej perspektywie, zdaniem byłego wiceprzewodniczącego Parlamentu Europejskiego, może to prowadzić do likwidacji wielu gospodarstw rolnych, zwłaszcza tych małych i średnich, oraz grozić uzależnieniem Europy od importu żywności. To z kolei rodzi zagrożenia nie tylko dla bezpieczeństwa żywnościowego, lecz także dla stabilności politycznej i społecznej.Coraz większe tereny będą odłogowane i będą padały gospodarstwa rolne, zwłaszcza w krajach, gdzie struktura rolnictwa opiera się na małych i średnich gospodarstwach. Wygrywać będą za to wielkie latyfundia latynoamerykańskie i wielkie latyfundia ukraińskie– ostrzega.

Startitup.sk
Bruchala: Za Šimkovičovej kŕčmi sa skrýva jej nešťastie / DÍREROV FILTER

Startitup.sk

Play Episode Listen Later Jul 13, 2025 24:28


Powojnie
Życie w czasach Gomułki. W kolejce po mięso, w ciasnym mieszkaniu i z wiecznie popsutą Syreną.

Powojnie

Play Episode Listen Later Jul 11, 2025 20:46


Hej, w najnowszej odsłonie mojej serii kontynuuję wątek życia codziennego w Polsce za czasów kolejnych przywódców PRL. Tym razem pokażę, jak wyglądała codzienność za rządów Władysława Gomułki. Polacy po 1956 roku i tak zwanym „Październiku” wierzyli, że ich sytuacja wreszcie się poprawi. Po czasach siermiężnego stalinizmu i marazmu epoki Bieruta przywódcą kraju został – jak się wtedy wielu wydawało – człowiek, który doskonale rozumiał ich problemy. W końcu sam kilka lat wcześniej padł ofiarą czystek w partii. Widział też skutki kolektywizacji na Ukrainie. Tymczasem szybko okazało się, że wielkiej poprawy nie będzie. Państwo ponownie zaczęło stawiać na rozwój przemysłu ciężkiego, zaniedbując potrzeby społeczeństwa. Panoszyła się bieda. Aby zdobyć mięso, trzeba było często stać w kolejce całą noc – i to wcale nie gwarantowało sukcesu. Mimo wszystko pojawiały się pierwsze zwiastuny lepszego życia. Po raz pierwszy w polskich domach zaczęły pojawiać się pralki, lodówki i telewizory. Po ulicach jeździło coraz więcej samochodów, a w tym przede wszystkim nieśmiertelna Syrena. Choć auto często miewało awarie, marzenie milionów Polaków o własnych czterech kółkach wreszcie zaczęło się spełniać. Jeśli jesteście ciekawi, jak wyglądało życie w Polsce na przełomie lat 50. i 60., zapraszam Was na najnowszy odcinek mojej serii.

Kultura na weekend
Kultura na weekend: Filmowy świat Anki i Wilhelma Sasnalów: jak do tego doszło, że zostali reżyserami

Kultura na weekend

Play Episode Listen Later Jul 11, 2025 56:27


Anka i Wilhelm Sasnalowie to jeden z najciekawszych duetów reżyserskich we współczesnym polskim kinie artystycznym. Choć nie mają formalnego wykształcenia filmowego, stworzyli autorski, rozpoznawalny styl – minimalistyczny, surowy, często oparty na klasyce literackiej i motywach alienacji, wyobcowania oraz buntu wobec rzeczywistości. W tym odcinku „Kultury na weekend” rozmawiamy o tym, jak wyglądała ich droga do filmu: od sztuk wizualnych i autobiograficznego komiksu "Życie codzienne w Polsce w latach 1999–2010", przez niezależne produkcje, aż po międzynarodowe festiwale. Zastanawiamy się, jakie filmy i książki ukształtowały ich wrażliwość, dlaczego często poruszają temat obcości i społecznego wycofania oraz jak postrzegają swój status artystów bardziej rozpoznawalnych za granicą niż w Polsce. Punktem wyjścia do rozmowy jest jubileuszowa, 25. edycja festiwalu BNP PARIBAS Nowe Horyzonty , który w tym roku prezentuje przegląd ich twórczości filmowej. Nie unikamy też tematów bieżących – Sasnalowie dzielą się swoimi refleksjami na temat aktualnej sytuacji społeczno-politycznej w Polsce. Chcesz więcej treści od „Polityki”? Wydarzenia kulturalne, zjawiska i komentarze ekspertów: wszystko, co musisz wiedzieć, w jednym miejscu. Skorzystaj z oferty specjalnej, kup subskrypcję z 30% zniżką na roczną subskrypcję. Aktywuj kod KULTURA30 na stronie www.polityka.pl/kod/kultura30.

Radio Naukowe
#257 Galicyjski Kraków – ostoja polskości na peryferiach wielkiego imperium | prof. Michał Baczkowski

Radio Naukowe

Play Episode Listen Later Jul 10, 2025 92:25


Cofnijmy się myślą do czasów zaborów. Mamy koniec XIX wieku, Rzeczpospolita formalnie nie istnieje, podzielona między trzy państwa. Jest jednak miejsce, które w tym trudnym czasie stanowi ostoję polskości, jak magnes przyciąga rodaków z innych zaborów i z zagranicy. W podejmowaniu decyzji bierze tu udział polski samorząd, można studiować na polskim uniwersytecie, iść do polskiego teatru, kupować polskie gazety. Coś bezcennego.***Robimy dobrą robotę? Pomóż nam dostarczać jeszcze więcej mądrych treści. Dołącz do społeczności Patronek i Patronów: 

WYWIADOWCY
Robert Rutkowski – „Alkoholowa cisza nocna” – #106

WYWIADOWCY

Play Episode Listen Later Jul 9, 2025 70:11


Robert Rutkowski, psychoterapeuta uzależnień postuluje wprowadzenie alkoholowej ciszy nocnej we wszystkich polskich miastach. Choć nasz gość mówi alkoholowi twarde nie, to nie jest zwolennikiem prohibicji, jest za to zwolennikiem szerzenia wiedzy naukowej o wpływie etanolu na zdrowie fizyczne i psychiczne człowieka. Zdaniem naszego gościa w Polsce mówienie o alkoholu źle jest wciąż tematem tabu. Każdy kto to robi, wystawia się na strzał, naraża się na hejt. Jako współautor książki "Alkoiluzja" Robert Rutkowski spotkał się z ostrymi uwagami, że ludzi niemających problemu z alkoholem pozbawia przyjemności okazjonalnego picia. W naszej rozmowie Robert odpiera te zarzuty. Zachęcamy do zapoznania się z jego argumentami. Ponadto z tego podcastu dowiecie się co to jest paradoks francuski oraz jak działają prezenty w postaci butelki alkoholu.

CBS This Morning - News on the Go
Rescue Efforts Continue In Texas | Oprah Reveals Latest Book Club Pick

CBS This Morning - News on the Go

Play Episode Listen Later Jul 8, 2025 42:47


The death toll from the flooding in Texas has surged to at least 108, officials say. Amid the devastation, hundreds have been rescued, and volunteers have joined the search efforts. "We're tired but running off adrenaline, and it's for a good cause in trying to find people and bring some closure to those who may not be alive anymore and so that's kind of where we're at in the search," said Louis Deppe, who joined the search. Deppe got involved after seeing a Facebook post asking for help to find a friend's daughter. "His wife posted and said basically, 'We have an emergency. We need help. We need prayers.' So I immediately called them … and said, 'What's going on?' He said, 'Our daughter's been swept away.'" Deppe and his 25-year-old son immediately drove over to help, saying he understood the feeling as a parent. Oprah Winfrey picked "Culpability" by Bruce Holsinger as her latest book club selection. Winfrey said the novel explores artificial intelligence and moral responsibility, topics many are currently grappling with. Award-winning actor Michael C. Hall joins "CBS Mornings" to discuss his return in "Dexter: Resurrection," the highly anticipated sequel series set in New York City. The show picks up ten weeks after the events of "Dexter: New Blood," with Dexter awakening from a coma and hunting a new serial killer. A Los Angeles festival called Belly Laughs includes headliners Margaret Cho, Kumail Nanjiani, Bobby Lee and Hasan Minhaj. Lisa Ling shares a meal and conversation with Cho and performer Joel Kim Booster to talk about the cultural power of food and humor. To learn more about listener data and our privacy practices visit: https://www.audacyinc.com/privacy-policy Learn more about your ad choices. Visit https://podcastchoices.com/adchoices

Podcast Torah-Box.com
Torah, psychologie & psychanalyse

Podcast Torah-Box.com

Play Episode Listen Later Jul 8, 2025 28:47


Comment comprendre que nous avons 5 parties d'âme, dont chacune comprend elle-même 5 parties ? A quels éléments de ce monde correspondent les 4 lettres du Nom d'Hachem Youd, Ké, Vav, Ké ? Pourquoi faut-il parfois être très prudent en matière de psychanalyse ? Qu'est-ce que le Cho'had ? En quoi est-il si important pour un juge de ne jamais en accepter ? Y a-t-il, en l'être humain, des tendances forcément négatives ? Pourquoi ?

Food School: Smarter Stronger Leaner.
How to use chatGPT to find your genius and build systems for success. Strengths + Blind Spots.

Food School: Smarter Stronger Leaner.

Play Episode Listen Later Jul 7, 2025 16:58


What happens when you stop trying to be good at everything and instead design your life around what you're naturally brilliant at?  Today we dive deep into the revolutionary concept of knowing your genius and strategically organizing your life around it to achieve success that only few can dream of - empowered by AI genius.  Breaking coffee plungers might seem like clumsiness, but what if these "flaws" are actually signposts pointing to your natural strengths? The traits that make us "elephants in china shops" in some contexts are often the very same qualities that make us exceptional in others. Those absorbed in deep thinking and pattern recognition might break a few things along the way, but they also see solutions that others miss.  This episode walks you through practical steps to identify your natural talents using proven assessment tools like DISC, CliftonStrengths, and the VIA Character Strengths Survey. We show you how to leverage modern AI tools to create personalized systems that both amplify your strengths and protect you from your blind spots. The goal isn't avoiding hard work, it's ensuring your efforts flow in the direction where you naturally excel.  Drawing inspiration from Yu-kai Chou's framework in "10 Hours of Play," we explore how extraordinary success comes from following your personal hero's journey.  Where are the doors wide open for your particular genius? How can you stop knocking on closed doors and instead find the places where your talents are valued like gold? When you operate in your zone of genius, hard work feels more like play as natural as swimming is for a fish.  Ready to transform your approach to success?  Take the strength assessments linked in our show notes, explore Cho's book, and use AI to build systems that support your natural brilliance.    Text Me Your Thoughts and IdeasSupport the showBrought to you by Angela Shurina Behavior-First Change Leadership & Culture Transformation ConsultantEXECUTIVE & OPTIMAL PERFORMANCE COACH

TẠP CHÍ VIỆT NAM
Sáp nhập tỉnh, thành 2025 : Chiến lược tập quyền và thành công cá nhân của TBT Tô Lâm

TẠP CHÍ VIỆT NAM

Play Episode Listen Later Jul 7, 2025 10:37


“Ngày 01/07/2025 sẽ đi vào lịch sử cải cách bộ máy nhà nước Việt Nam như một dấu mốc mang tính đột phá và kiến tạo, cũng như lịch sử xây dựng và phát triển đất nước”. Tuyên bố được đăng trên trang web Cải cách Hành chính vì Việt Nam chính thức có 34 đơn vị hành chính cấp tỉnh, gồm 28 tỉnh và 6 thành phố, giảm gần một nửa so với trước đây. Đề án sáp nhập là do tổng bí thư Tô Lâm chủ trương và Quốc Hội biểu quyết thông qua ngày 12/06. Tinh giản bộ máy nhà nước được coi là điều vô cùng cần thiết để Việt Nam trở thành nước có thu nhập cao từ nay đến năm 2045. Thực hiện thành công công cuộc cải cách lần này, tổng bí thứ Tô Lâm còn cho thấy quyền lực cá nhân và những chiến lược tập trung quyền lực đằng sau. Đây là nhận định của giám đốc nghiên cứu Benoît de Tréglodé, Viện Nghiên cứu Chiến lược (IRSEM), Trường Quân sự Pháp, khi trả lời phỏng vấn RFI Tiếng Việt ngày 04/07/2025. RFI : Việc sắp xếp lại đơn vị hành chính đã diễn ra nhiều lần trong lịch sử Việt Nam và lần gần đây nhất có hiệu lực thi hành ngày 01/07/2025. Mục tiêu của cuộc cải cách này là gì ? Benoît de Tréglodé : Việc sắp xếp lại đơn vị hành chính, cụ thể là giảm từ 63 tỉnh, thành xuống còn 34, bao gồm 28 tỉnh và 6 thành phố do chính quyền trung ương quản lý. Đây là một bước vô cùng quan trọng trong công cuộc cải cách đất nước, theo mong muốn của tổng bí thư Tô Lâm, với mục tiêu đầy tham vọng : thúc đẩy phát triển để đưa Việt Nam thành nước phát triển có thu nhập cao từ nay đến năm 2045. Vì vậy, cải cách bộ máy Nhà nước là một chặng, việc sáp nhập tỉnh cũng rất quan trọng, bởi vì qua đó người ta thấy một quyết tâm kỹ trị, một mong muốn kinh doanh và cả kinh tế, trong khi người tiền nhiệm Nguyễn Phú Trọng luôn đặt trọng tâm vào sự trong sạch thuần túy về mặt tư tưởng và kỷ luật của đảng. Điều mà tổng bí thư Tô Lâm thúc đẩy trong cuộc cải cách lần này là tạo ra những thực thể hành chính mới có khả năng cạnh tranh từ góc độ kinh tế. Tôi muốn nói đó là điều rất cụ thể, chứ không chỉ là lý thuyết. Có hai lưu ý sơ bộ để hiểu về cuộc cải cách này. Điều đáng chú ý trước tiên là ý muốn của một người, ở đây là ông Tô Lâm. Những địa giới hành chính mới của các tỉnh cũng là cách cho thấy quyết định được đưa từ trên xuống. Việc này đưa Đảng, và cuối cùng là tổng bí thư, vào trung tâm của quá trình ra quyết định mang tính quốc gia. Quốc Hội không thảo luận về dự án này mà chỉ phê duyệt. Chúng ta đang quay trở lại với một logic khá cũ, bị quên trong hơn một thập niên, là các đại biểu Quốc Hội tranh luận về các dự án lớn của bộ máy. Ở đây, ông Tô Lâm áp đặt cải cách mà Quốc Hội sẽ thông qua. Điểm này rất quan trọng mà tôi sẽ đề cập sau. Lưu ý thứ hai, đó là ông Tô Lâm gọi “cuộc cách mạng chống quan liêu” để tăng thêm hiệu quả. Có một điều không thể phủ nhận mà bất kỳ ai theo dõi hoặc quan sát các vấn đề chính trị, hành chính, cuộc sống hàng ngày của người Việt Nam đều không thể nói ngược lại : Hết thập niên này sang thập niên khác, một bộ máy quan liêu ngày càng phình to được lập ở nhiều cấp độ, từ xã, huyện đến tỉnh và trung ương, cho nên đã hạn chế hiệu quả hoạt động. Khi tổng bí thư nói đến việc tinh gọn, làm cho bộ máy hành chính chặt chẽ, mạnh mẽ, hiệu quả, hiệu suất hơn (về mặt giấy tờ), người ta có thể nói rằng ông ấy có lẽ đúng. Quá trình hiện đại hóa kinh tế của đất nước chắc chắn sẽ liên quan đến cuộc đổi mới này, bởi vì một bộ máy hành chính kém hiệu quả, cồng kềnh là rất tốn kém và chỉ tạo thêm “cửa” cho các nhà đầu tư muốn làm việc với Việt Nam. Đọc thêmTô Lâm, tân lãnh đạo cứng rắn của Việt Nam thiên về tư bản Ngoài ra, còn phải kể đến 3 lý do chính đằng sau việc tái cấu trúc hành chính và sáp nhập tỉnh. Thứ nhất, việc tinh giản bộ máy hành chính địa phương làm giảm các điểm tiếp xúc, các cấp ra quyết định và các tuyến chỉ huy, cho nên giảm được gánh nặng hành chính cho những người muốn làm việc với một địa phương. Có nghĩa là ít “cửa” hơn, ít tham nhũng hơn một chút, bởi vì có ít người để “làm việc” hơn.   Lý do chính thứ hai, cải tổ ở cấp độ các vùng lãnh thổ Việt Nam sẽ tạo nên các không gian thúc đẩy động lực kinh tế và hạn chế chủ nghĩa địa phương. Cho nên cần nhắc lại, tinh giản là để hiệu quả hơn. Điểm thứ ba, được nhiều chuyên gia nêu lên : Cuộc cải cách lần này là nhằm giảm bớt ngân sách nhà nước, hiện dành tới 70% cho chi phí vận hành định kỳ của các cơ quan hành chính. Mục tiêu mang tính kinh tế, rất cụ thể. Nhưng đó không phải là những lý do duy nhất mà chúng ta sẽ nói đến sau. RFI : Ở Pháp, việc phân chia đơn vị hành chính đôi khi cũng được thực hiện vì mục đích bầu cử. Liệu trường hợp này có diễn ra ở Việt Nam không vì Đại hội Đảng cũng đang đến gần, trong khi lợi ích tài chính, đơn giản hóa hành chính… vẫn được nhấn mạnh khi sáp nhập tỉnh, như ông nhắc đến ở trên ? Benoît de Tréglodé : Tôi nói ngay là có. Đó là điều hiển nhiên. Tôi đã nhấn mạnh đến khía cạnh mục tiêu và tổ chức, rất cơ bản của cuộc cách mạng chống quan liêu. Đừng quên rằng chúng ta đang ở Việt Nam, Đại hội Đảng sẽ diễn ra trong chưa đầy một năm. Vì vậy, cuộc cách mạng mang hai mục tiêu, vừa về kinh tế, và đối với ông Tô Lâm, chắc chắn là còn mang tính chính trị. Sự tập trung chính trị này có nghĩa là gì ? Đây chỉ là một vấn đề đơn giản về số học. Cuộc cải cách sẽ củng cố sự tập trung chính trị. Ít tỉnh hơn, sẽ có ít người tham gia vào Ban Chấp hành Trung ương hơn, và như vậy sẽ tạo thuận lợi cho bộ Chính trị hoặc ban bí thư, chỉ phải kiểm soát ít hơn. Việc giảm số lượng tỉnh cũng dẫn đến việc giảm số lượng đại biểu được cử vào Ban Chấp hành Trung ương. Điều này rất quan trọng, bởi vì Ban Chấp hành Trung ương và các ban chính trị của đảng sẽ được bầu tại Đại hội toàn quốc lần thứ 14 của đảng vào đầu năm 2026. Với việc ít tỉnh hơn, ít đại diện hơn, rõ ràng việc này sẽ giúp tập trung ảnh hưởng nhiều hơn vào tay ông Tô Lâm và các đồng minh của ông. Không cần phải che giấu, cuộc cải cách này còn có mục đích tập trung quyền lực xung quanh lãnh đạo quyền lực của hệ thống chính trị Việt Nam, trong trường hợp này là tổng bí thư. Theo logic của Tô Lâm hiện nay, tập trung quyền lực cũng là bảo đảm thêm sự ổn định chính trị cho đất nước, cho đội ngũ lãnh đạo đất nước. Lập luận này xuất phát từ nhận định là cần phải phát triển Việt Nam về kinh tế để đạt được mục tiêu phát triển đầy tham vọng năm 2045 và để chống lại những bất ổn trên chính trường khu vực và quốc tế, cũng tác động đến Việt Nam. Nói tóm lại, mục đích chính trị cũng đi kèm với mục tiêu hành chính và kinh tế trong đợt cải cách quy mô lớn này. RFI : Làm thế nào có thể tiến hành cuộc cải cách vào thời điểm này và nhanh đến như vậy ? Benoît de Tréglodé : Quả thực, rất nhiều người thắc mắc về vấn đề này. Đã thành thông lệ là mỗi năm trước kỳ Đại hội đảng vẫn có những chiến dịch chống tham nhũng lớn (tiếp tục hoặc tái khởi động) để phân loại trong số những người thân cận hoặc đối thủ của những nhân vật chuẩn bị cho đại hội sau đó. Năm nay, không nhất thiết phải là một chiến dịch chống tham nhũng mới khiến toàn bộ môi trường chính trị ngưng đọng hoàn toàn, mà là cuộc đại cải cách đầy tham vọng hệ thống hành chính Việt Nam, theo mong muốn của ông Tô Lâm. Điều có thể nghĩ tới ngay lập tức, nếu một cuộc cải cách đầy tham vọng như vậy được thực hiện bởi một người duy nhất thì đó là do ông ấy không cảm thấy bị bất kỳ ai đe dọa và điều này nằm trong quyền lực to lớn của ông trong bộ máy chính trị Việt Nam. Vào đúng năm trước Đại hội Đảng, với cuộc tinh giản bộ máy hành chính ở cấp địa phương, nhưng cũng có thể nói là ở cấp trung ương, ở cấp bộ, không ai chắc chắn là giữ được vị trí của mình, kể cả trong Ban Chấp hành Trung ương. Số người may mắn được chọn sẽ ít hơn vào năm 2026. Có thể nói rằng chiến dịch kiểm soát khổng lồ này thậm chí còn hiệu quả hơn các chiến dịch chống tham nhũng thông thường. Bởi vì chúng khiến mọi người run sợ, ai cũng muốn giữ lấy chỗ và có thể theo đuổi sự nghiệp trong một bộ máy hành chính bị thu hẹp lại. Đọc thêmViệt Nam : Chủ tịch nước bị cách chức, tổng bí thư bị tiếm quyền ? Cuối cùng, chỉ một người thắng cuộc lớn nhất, đó là ông Tô Lâm, người tổ chức công cuộc này cùng với ban lãnh đạo của ông hiện tại hoặc trước đây trong bộ Công An. Có một bầu không khí chung, có thể nói là lo lắng, về sự chuyển đổi xã hội này, cho dù nhiều người hoan nghênh, đánh giá dự án là “cao cả”, để bộ máy hành chính cồng kềnh trở nên hiệu quả hơn, sáp nhập các đơn vị hành chính chồng chéo để giúp đất nước giàu mạnh hơn, các địa phương hấp dẫn nhà đầu tư nước ngoài hơn. Nhưng thường thì ở Việt Nam, người ta vẫn làm “một công đôi việc”. Người ta mang đến cho người dân một cuộc cải cách được hoan nghênh với những mục tiêu rất tham vọng, cao cả. Nhưng đồng thời, công cuộc này lại được thực hiện bởi một chính trị gia đang tận dụng nó để trụ vững ở trung tâm và thể hiện toàn bộ quyền lực của mình trong trung tâm bộ máy. RFI : Những tỉnh mới, từ giờ rộng lớn hơn rất nhiều, có thể sẽ phải đối mặt với những thách thức nào trong tương lai ?  Benoît de Tréglodé : Đây là cả một vấn đề. Đúng là có thể có những tác động tích cực, đúng đắn. Việc thành lập các siêu tỉnh để thu hút đầu tư nước ngoài có thể giúp địa phương phát triển hiệu quả hơn, tạo thuận lợi cho các nhà đầu tư nước ngoài qua việc “giảm hai, ba lần” số “cửa” tham nhũng. Trước đây, các nhà đầu tư nước ngoài đôi khi phải gõ cửa các ủy ban tỉnh, ủy ban huyện, xã, địa phương liên quan… càng nhiều cửa thì càng có nhiều công chức tham nhũng và càng khiến hoạt động thêm phức tạp. Đối với các nhà đầu tư nước ngoài, các chính quyền mới sẽ đơn giản hơn và minh bạch hơn trong việc hợp tác sau khi cải cách sáp nhập tỉnh có hiệu lực từ ngày 01/07/2025. Đọc thêmChủ tịch nước kiêm tổng bí thư, ông Tô Lâm nắm trọn quyền lực ở Việt Nam Mặt khác, có thể là còn quá sớm để nói hoặc hình dung cụ thể hoạt động sẽ như thế nào, nhưng việc thành lập những tỉnh lớn như vậy có thể tạo nên sự bất ổn lâu dài nếu các nhà lãnh đạo tỉnh tương lai dần trở nên quyền lực hơn, một ngày nào đó không hoàn toàn chia sẻ năng lực hoặc tầm nhìn với ông Tô Lâm và bắt đầu tập trung quyền lực cho các mục đích cá nhân. Họ sẽ ít hơn về số lượng, họ sẽ quản lý các khu vực rộng hơn, giàu có hơn, phát triển hơn, họ có thể có tham vọng chính trị lớn hơn. Điều rủi ro là sự xuất hiện của các sếp lớn hoặc “lãnh chúa” lớn, đầy sức mạnh. Tôi nghĩ rằng ở cấp trung ương, trong vòng thân cận của tổng bí thư, mọi chuyện đã được xem xét rất chặt chẽ, bởi vì phải nhắc lại rằng mặt trái của việc sáp nhập tỉnh là các lãnh đạo tỉnh sẽ ít hơn nhưng có thể sẽ quyền lực hơn vì tỉnh của họ lớn hơn, đa dạng hơn, nhưng cũng có thể là họ sẽ bị cấp trung ương kiểm soát nhiều hơn vì họ không đông. Vì vậy, tương lai của mối liên kết giữa quyền tự chủ khu vực, phi tập trung nhưng dưới sự kiểm soát là cả một câu hỏi, là cả sự đánh cược mà ông Tô Lâm đang thực hiện để hiện đại hóa đất nước, thâu tóm và tập trung quyền lực tốt hơn trong 20 năm tới, giai đoạn mang tính quyết định trong việc đạt được mục tiêu đề ra cho năm 2045. RFI Tiếng Việt xin chân thành cảm ơn giám đốc nghiên cứu Benoît de Tréglodé, Viện Nghiên cứu Chiến lược - IRSEM, Trường Quân sự Pháp.

TẠP CHÍ VIỆT NAM
“Xanh hóa” giao thông Hà Nội: Cần bỏ ôtô cá nhân thể hiện “thành đạt” và kết nối hệ thống công cộng

TẠP CHÍ VIỆT NAM

Play Episode Listen Later Jun 30, 2025 10:05


Nhiều lần trong tháng 02 và 03/2025, Hà Nội đứng đầu danh sách các thành phố ô nhiễm nhất thế giới. Mạng lưới giao thông công cộng được chú ý phát triển từ nhiều năm qua không cải thiện được tình hình do hàng ngày vẫn có hơn 6 triệu xe máy và 800.000 ôtô xăng, dầu lưu thông, chiếm khoảng 56% ô nhiễm không khí của Hà Nội (1). Tại sao xe cá nhân vẫn được chuộng làm phương tiện lưu thông chính còn mạng lưới công cộng vẫn không thu hút được người sử dụng ở Hà Nội? Có ít nhất ba yếu tố chính : thói quen sử dụng xe máy - được coi là phương tiện tiện lợi, số lượng ô tô lưu thông ngày càng nhiều, do hình ảnh "tích cực" thể hiện cho "thành đạt" và phương tiện công cộng hiện tại vẫn thiếu kết nối, ít tiện lợi. Đây là nhận định của kiến trúc sư Emmanuel Cerise, trưởng đại diện Vùng Paris tại Hà Nội, giám đốc Cơ quan hỗ trợ Hợp tác quốc tế Vùng Paris tại Việt Nam - PRX-Vietnam và nhà quy hoạch đô thị Basile Hassan, trưởng dự án Moov'Hanoi, khi trả lời RFI Tiếng Việt ngày 27/05/2025. PRX-Vietnam là đối tác tư vấn, hỗ trợ cho thành phố Hà Nội trùng tu nhiều công trình kiến trúc cổ, giao thông công cộng… trong khuôn khổ hợp tác phi tập trung giữa vùng Île-de-France (Pháp) và thành phố Hà Nội. RFI : Có thể thấy Hà Nội có một mạng lưới giao thông công cộng khá dày đặc, nhất là mạng lưới xe buýt, và tương đối phát triển với nhiều tuyến khác nhau. Ngoài ra còn có thêm hai tuyến tàu điện. Nhưng tại sao hệ thống giao thông công cộng này vẫn chưa được tận dụng tối đa? Đâu là lý do giải thích cho thực trạng này? Làm thế nào để có thể thu hút thêm người sử dụng? KTS Emmanuelle Cerise : Xin nói một chút về mạng lưới. Đúng là hệ thống đã phát triển, mạng lưới xe buýt đang trong quá trình chuyển đổi, với những xe buýt hiện đại hơn. Nhưng vẫn chưa đủ. Có nghĩa là hệ thống vẫn cần phải phát triển nhiều hơn nữa khi chúng ta thấy tỷ lệ di chuyển bằng phương tiện công cộng, bằng xe buýt, vẫn còn khá thấp. Cho nên thực sự vẫn còn có thể tiến triển được. Nếu so sánh mạng lưới xe buýt ở vùng Île-de-France có diện tích lớn hơn nhiều và có dân số gấp đôi vùng Hà Nội thì riêng mạng lưới xe buýt ở vùng Île-de-France đã lớn hơn 10 lần. Vì vậy, rõ ràng là phải tiếp tục phát triển mạng lưới xe buýt ở Hà Nội. Basile Hassan : Emmanuel có kinh nghiệm ở Hà Nội nên biết rõ. Tôi chỉ muốn nói đơn giản hơn là mạng lưới giao thông công cộng hiện tại không đáp ứng được nhu cầu của người dân. Hà Nội có tàu điện nhưng lại không đủ, thậm chí còn không đi đến trung tâm thành phố. Trong bối cảnh người dân chủ yếu sử dụng xe máy, rất cạnh tranh về mặt thời gian, đi từ điểm A đến điểm B mà không phải thay đổi phương tiện, cho nên giao thông công cộng có vẻ kém cạnh tranh hơn vì mất thời gian hơn so với xe máy, phải nối chuyến, phải đi đến các bến. Vì vậy về mặt thời gian và hiệu quả, phương tiện công cộng kém hấp dẫn hơn xe máy, được ưa chuộng ở Hà Nội. Emmanuelle Cerise : Để nói về điểm này, theo nhiều nghiên cứu được tiến hành ở thành phố Hồ Chí Minh và Hà Nội, sự cạnh tranh với xe máy là không công bằng. Không có gì hiệu quả hơn là ra khỏi nhà bằng xe máy, đi đến bất cứ đâu và đỗ xe được ở mọi nơi... Điều đó có nghĩa là nếu chúng ta muốn phát triển giao thông công cộng, đến một lúc nào đó sẽ phải hạn chế phương tiện giao thông cá nhân : ô tô và xe máy. Ô tô đã kém hiệu quả hơn vì nhìn chung, không phải ai cũng có thể đỗ xe ở nhà hoặc gần nhà vì cần chỗ rộng, trong khi lại thiếu bãi đậu xe. Do đó, sử dụng ô tô kém hiệu quả hơn nhưng lại thời thượng. Do đó về mặt hình ảnh, chúng ta lại có cạnh tranh không công bằng vì giao thông công cộng vẫn có một hình ảnh không tích cực. Có xe máy chưa chắc đã là một hình ảnh tích cực, nhưng có ô tô là một hình ảnh tích cực. RFI : Cho nên phải thay đổi cách nhìn này ? Emmanuelle Cerise : Đúng thế. Chúng ta không thể nói rằng sẽ cấm xe máy, ô tô bởi vì mạng lưới không đủ để thay thế hoàn toàn phương tiện cá nhân. Tuy nhiên, các cơ quan chức năng cần cải thiện, củng cố và tạo hình ảnh tích cực cho tàu điện và xe buýt. RFI : Ngoài ra còn có vấn đề kết nối giữa những phương tiện giao thông công cộng với nhau ở Hà Nội. Emmanuelle Cerise : Đây cũng là một điểm khác khiến việc sử dụng phương tiện công cộng ở Hà Nội hơi khó khăn. Mạng lưới hiện tại không phải là đa phương thức, mà như kiểu 2 hoặc 3 mạng lưới khác nhau. Về tàu điện, mỗi tuyến hoạt động riêng lẻ, không kết nối tốt với mạng lưới xe buýt hiện có hoặc với các phương tiện giao thông khác. Nhiều nỗ lực đã được thực hiện và đó cũng thực sự là mục tiêu của dự án Moov'Hanoi của chúng tôi. Kiểu dự án này vận hành rất tốt ở vùng Île-de-France. Đôi khi người dân Paris phàn nàn, nhưng phải nói khá là dễ để đi từ điểm này đến điểm khác bằng phương tiện công cộng. Chuyển từ tàu điện ngầm này sang tàu điện ngầm khác hoặc từ tàu nội vùng RER sang tàu điện ngầm rất là đơn giản. Ở Hà Nội thì chưa có gì được làm để có thể chuyển từ phương tiện này sang phương tiện khác, ví dụ từ xe buýt sang tàu điện, nhưng cũng có thể từ xe máy cá nhân sang tàu điện hoặc sang xe buýt hoặc từ taxi, Grab sang tàu điện. Đây là một điểm thực sự cần được cải thiện vì việc này có thể giúp cải thiện hình ảnh của phương tiện giao thông công cộng. Basile Hassan : Bởi vì người dùng tàu điện, có lúc phải đi bộ để chuyển phương tiện, cho nên để họ có thể sử dụng tàu điện, các khu vực nhà ga cần được thiết kế sao cho có thể dễ dàng đến bến. Ví dụ, tôi so sánh với vùng Île-de-France ở Pháp, có những thiết bị, tiện nghi giúp mọi người sử dụng tàu điện, như bãi đỗ xe trung chuyển cho ô tô và xe máy hoặc những nhà xe cho xe đạp, vỉa hè và lối đi được thiết kế thoải mái cho người đi bộ. Và những điều này cũng góp phần vào cải thiện tính liên phương thức, bổ sung cho những kết nối giữa tàu điện mà Emmanuel đã nói đến. RFI : Liệu có thể nói thêm rằng người Việt không có thói quen đi bộ? Emmanuel Cerise : Điều này là đúng. Nhưng tôi tin chắc rằng đó là những thói quen có thể thay đổi. Và thực ra chúng ta có thể thấy điều đó. Tôi sống ở Việt Nam từ nhiều năm. Mười hoặc 15 năm trước, đi bộ trên vỉa hè khó khăn hơn nhiều so với bây giờ. Ở trung tâm thành phố, người ta đang cải thiện điều được gọi là “khả năng đi bộ cho thành phố”, nghĩa là vỉa hè ngày càng thông thoáng, thảm thực vật trong thành phố phong phú hơn, các cửa hàng cũng hấp dẫn hơn. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta sẽ có thể thay đổi được thói quen này. Đọc thêmPRX-Vietnam hỗ trợ Hà Nội quy hoạch không gian xanh ở quận Hoàn Kiếm RFI : Tháng 03/2023, Việt Nam đã khởi động dự án Moov'Hanoi. Dự án hướng đến những mục tiêu như thế nào? Basile Hassan : Dự án Moov'Hanoi có mục tiêu thu hút người dùng tàu điện và hỗ trợ chính quyền Việt Nam cải thiện mạng lưới giao thông. Dự án cho phép giải quyết vấn đề chuyển đổi cách thức đi lại khi đề cập đến việc hạn chế xe cơ giới cá nhân. Có nhiều việc phải làm về hình thành cơ sở hạ tầng tàu điện, đó là một phần trong dự án Moov'Hanoi, tái cấu trúc mạng lưới xe buýt, cải thiện tính liên phương thức tại các nhà ga và hiểu rõ về giao thông ở Hà Nội, thậm chí đây là điểm đầu tiên cần nắm bắt : Mọi người đi lại trong thành phố như thế nào? Các trung tâm thu hút tạo ra lưu lượng giao thông ở đâu? Đó chính là công việc nghiên cứu về phát triển một dịch vụ, phát triển phương tiện giao thông công cộng, nhưng đồng thời, cũng cần buộc người dân hạn chế sử dụng xe máy hoặc ô tô riêng. Điểm này được gọi là “chuyển đổi phương thức”. Đó là sự thay đổi trong hành vi, làm thế nào để mọi người chuyển sang những phương tiện giao thông “sạch” hơn, ví dụ phương tiện công cộng, đi bộ hoặc đạp xe. Dự án Moov'Hanoi là một phần của cách tiếp cận này nhằm thu hút mọi người đến với phương tiện giao thông công cộng. Và như vậy, việc này cũng gián tiếp khiến mọi người từ bỏ dần phương tiện giao thông cá nhân của họ. Đọc thêmNan giải bài toán ô nhiễm không khí ở Hà Nội RFI : Dự án kéo dài từ năm 2023 đến 2026, có nghĩa là còn một năm nữa kể từ thời điểm này. Dự án có thể sẽ được hoàn tất theo thời hạn và hoàn thành các mục tiêu đề ra? Basile Hassan : Những dự án về giao thông, cơ sở hạ tầng như này cần rất nhiều thời gian. Dự án Moov'Hanoi mới được tiến hành hai năm, đó là khoảng thời gian rất ngắn. Chúng tôi đang thực hiện những hành động nhỏ nằm trong một khuôn khổ lớn hơn một chút. Dự án có được hoàn thành vào năm 2026 không? Dự án sẽ được triển khai. Nhưng tất nhiên sẽ xuất hiện những công việc khác cần thực hiện và việc này sẽ dẫn chúng tôi đề cập đến những chủ đề khác, ví dụ như vé tàu xe điện tử MaaS (Mobility as a Service). Số hóa phương tiện giao thông không hoàn toàn nằm trong dự án Moov'Hanoï, nhưng chúng tôi cũng đề cập vì nằm trong khuôn khổ hỗ trợ kỹ thuật cho các cơ quan chức năng Việt Nam, UBND thành phố Hà Nội và sở Giao thông Vận tải. Nhưng đúng vậy, sẽ có thể phải phát triển nhiều hoạt động khác sau năm 2026. Emmanuel Cerise : Trong khuôn khổ hợp tác nói chung và dự án Moov'Hanoi nói riêng, chúng tôi chủ yếu cung cấp chuyên môn và tư vấn, còn việc triển khai dự án thuộc về thẩm quyền của chính quyền Việt Nam và các cơ quan liên quan, như bộ Giao thông Vận tải. Do đó chúng tôi không có nhiều ảnh hưởng đến các bộ phận kỹ thuật. Chúng tôi tư vấn cho họ về những thực tiễn. Nhìn chung, họ lắng nghe chúng tôi và trao đổi diễn ra tốt đẹp. Tiếp theo, Việt Nam, cũng như những khắp nơi trên thế giới, đều có những quy định cụ thể, mỗi thành phố cũng có các quy định riêng, khuôn khổ hành chính riêng. Các đối tác Việt Nam của chúng tôi tuân theo khuôn khổ hành chính và lập pháp địa phương để triển khai dự án. Các dự án giao thông trên toàn thế giới là những dự án mất rất nhiều thời gian bởi vì liên quan đến các chính sách công, nhân dân… cho nên chưa bao giờ là những dự án nhanh chóng. RFI Tiếng Việt xin chân thành cảm ơn kiến trúc sư Emmanuel Cerise, giám đốc công ty PRX-Vietnam và Basile Hassan, trưởng dự án Moov'Hanoi. (1) VTC News, Giao thông là nguyên nhân chính ô nhiễm không khí tại Hà Nội.

The Quoc Khanh Show
Nhà Giáo dục Nguyễn Thúy Uyên Phương | Vì sao học sinh không dám đặt câu hỏi? | TQKS #104

The Quoc Khanh Show

Play Episode Listen Later Jun 29, 2025 89:01


Stan po Burzy
Kaczyński władcą PiS. Tusk miota się w sprawie fałszerstw. Hołownia nie chce zablokować Nawrockiego #OnetAudio

Stan po Burzy

Play Episode Listen Later Jun 28, 2025 19:58


Wszystko wskazuje na to, że za kilka dni nieuznawana przez obóz władzy Izba Kontroli Nadzwyczajnej i Spraw Publicznych Sądu Najwyższego uzna ważność wyborów prezydenckich. A wtedy Szymon Hołownia zwoła na 6 sierpnia Zgromadzenie Narodowe, na którym swoje ślubowanie złoży Karol Nawrocki. Nie będzie masowego ponownego przeliczania głosów — chyba, że bardziej zdecydowany ruch wykona prokuratura Adama Bodnara. Sąd Najwyższy kierowany przez przyjaciółkę prezydenta Małgorzatę Manowską w sprawie nieprawidłowości wyborczych podgrzewa nastroje, zamiast je tonować. Finał będzie taki, że ci, którzy wierzą, że w trakcie wyborów doszło do fałszerstw, już nigdy nie dadzą się przekonać, że było inaczej. Część najtwardszych wyborców obozu władzy wsłuchuje się w głos Romana Giertycha, który nawołuje do radykalnych ruchów włącznie z ogłoszeniem 6 sierpnia przerwy w trakcie Zgromadzenia Narodowego — po to, by nie organizować zaprzysiężenia Nawrockiego. Hołownia twardo mówi, że Nawrockiego zaprzysięgnie — odcinając się od Giertycha, swego dawnego sojusznika. A Donald Tusk się miota. Z jednej strony wzywa liderów koalicji do jedności i „przyzwoitego zachowania”. Choć nie do tłumaczy, o co dokładnie chodzi, to jeszcze kilka dni temu wspierał zwolenników tezy o przekrętach wyborczych, choć nie przesądzał o ich skali. Z drugiej strony — Tusk mówi, że nieprawidłowości nie wpłynęły na wynik wyborów, czyli zgadza się z neoizbą Sądu Najwyższego i z Hołownią, który chce odebrać ślubowanie od Nawrockiego. Zresztą premier ma teraz jeszcze inne problemy. Rekonstrukcja rządu się ślimaczy, co powoduje, że mniejsi koalicjanci znowu zaczynają ze sobą walczyć – i to nie o program, tylko o stołki. Skoro Lewica chce odebrać Hołowni fotel marszałka Sejmu, to Polska 2050 domaga się w zamian oddania przez Lewicę fotela wicepremiera. Zupełnie inne, euforyczne nastroje panują po drugiej stronie sceny politycznej. Jarosław Kaczyński kolejny raz został wybrany na prezesa PiS — co potwierdza, że tak naprawdę będzie dożywotnim liderem partii. Z kolei żegnający się ze stanowiskiem głowy państwa prezydent Andrzej Duda napisał książkę. Mamy nadzieję, że umieścił w niej kilka swoich przednich dowcipów, którymi nie zdążył nas uraczyć przez dekadę.

Raport międzynarodowy
Koniec hegemonii Stanów Zjednoczonych - jak będzie wyglądał świat po Trumpie USA i cena przywództwa – rozmowa z Łukaszem Gadzałą Od Top Gun do Iraku: jak kruszeje hegemonia USA #OnetAudio

Raport międzynarodowy

Play Episode Listen Later Jun 25, 2025 16:27


Pełnej wersji podcastu posłuchasz w aplikacji Onet Audio. W najnowszym specjalnym wydaniu podcastu Raport Międzynarodowy gościem Witolda Jurasza jest Łukasz Gadzała, dziennikarz Onetu i autor książki „Zagubiony hegemon. Zmarnowana szansa Ameryki i rewolucja Trumpa”. Według głównej tezy autora Ameryka jest nie tyle zagubiona, ile zwyczajnie ponosi konsekwencje swojej nieroztropnej polityki zagranicznej po zakończeniu zimnej wojny. Przez 35 lat USA podejmowały decyzje dyktowane krótkowzrocznym interesem, ignorując jednocześnie dalekosiężne i potencjalnie bolesne skutki.   Być może najdotkliwszym przykładem owej krótkowzroczności była wojna w Iraku uznawana za punkt zwrotny w najnowszej polityce Stanów zjednoczonych - moment przesilenia. Choć militarnie Amerykanie szybko obalili reżim Saddama Husajna, to całkowicie zawiedli na linii budowania stabilnego państwa. Decyzje takie jak rozwiązanie armii irackiej i delegalizacja partii Baas doprowadziły do chaosu i wzrostu siły Iranu w regionie. Interwencja pokazała, że USA przeceniły swoją siłę i zignorowały konsekwencje geopolityczne. Według Łukasza Gadzały Irak był początkiem erozji amerykańskiego przywództwa i jednym z powodów późniejszego sukcesu Donalda Trumpa.   Łukasz Gadzała zwraca uwagę, że świat stał się bardziej złożony, a hegemon nie jest w stanie egzekwować porządku w takim stopniu jak niegdyś. Ameryka wciąż pozostaje światową potęgą, ale coraz częściej działa nieodpowiedzialnie, co prowadzi do globalnej destabilizacji. Autor przywołuje ideę koncertu mocarstw jako realistycznego modelu utrzymania równowagi. Krytykuje myślenie o globalnej dominacji jako obowiązku moralnym.   Witold Jurasz i Łukasz Gadzała analizują również wpływ neokonserwatystów na politykę USA po 2001 roku. Jaki był ich udział w narodzinach współczesnego populizmu i dojściu Donalda Trumpa do władzy. Tryumf środowiska MAGA jest skutkiem wieloletnich błędów elit – zarówno w polityce zagranicznej, jak i wewnętrznej. Błędy te podsycały od lat przekonanie przeciętnego Amerykanina o byciu porzuconym przez własne państwo.   W rozmowie poruszona zostaje również kwestia rozszerzenia NATO i jego wpływu na relacje z Rosją. Gadzała zauważa, że proces zwiększania strefy wpływów Sojuszu Północnoatlantyckiego nie był od początku przesądzony i wywołał realne obawy w Moskwie. Obawy będące doskonałym paliwem dla rosyjskich polityków o neoimperialnych ambicjach. Z punktu widzenia USA rozszerzanie NATO było korzystne ekonomicznie i strategicznie, ale także niosło ryzyko eskalacji napięć z Rosją. 

The Pacific War - week by week
- 188 - Pacific War Podcast - Liberation of Luzon - June 24 - July 1, 1945

The Pacific War - week by week

Play Episode Listen Later Jun 24, 2025 46:02


Last time we spoke about the victory at Okinawa.. As American forces led by General Buckner advanced, they captured strategic key points, driving the Japanese into a desperate retreat. Despite overwhelming odds, the remaining Japanese defenders, embodying the samurai spirit, fought to the bitter end, hoping to gain time for their homeland's defenses. On June 21, faced with inevitable defeat, Generals Ushijima and Cho chose to commit seppuku in honor of their duty. Their tragic decision underscored the deep commitment to their cause, an adherence to the warrior code. By this point, countless Japanese soldiers surrendered, acknowledging the futility of their fight. As the month drew to a close, the Americans secured Okinawa, a hard-won victory shadowed by staggering casualties, more than 107,000 Japanese lives lost and significant American losses. This battle not only symbolized the relentless spirit of those who fought but also the tragic costs of war, forever etched in history as a vivid reminder of sacrifice and the haunting price of conflict. This episode is Liberation of Luzon Welcome to the Pacific War Podcast Week by Week, I am your dutiful host Craig Watson. But, before we start I want to also remind you this podcast is only made possible through the efforts of Kings and Generals over at Youtube. Perhaps you want to learn more about world war two? Kings and Generals have an assortment of episodes on world war two and much more  so go give them a look over on Youtube. So please subscribe to Kings and Generals over at Youtube and to continue helping us produce this content please check out www.patreon.com/kingsandgenerals. If you are still hungry for some more history related content, over on my channel, the Pacific War Channel you can find a few videos all the way from the Opium Wars of the 1800's until the end of the Pacific War in 1945.  For most, the battle of Okinawa basically ends the Pacific War, but the truth is the war was raging all over the place. The second most noticeable place would be Luzon, where the remnants of General Yamashit'as 14th Area Army were still resisting in the northern and eastern mountain ranges. Yet here too, the curtains were beginning to fall. As we last left off, it was mid-April 1945, and the fierce struggle for the liberation of Luzon was reaching a critical phase. General Eichelberger's 8th Army was actively engaged in offensives across the Visayas and Mindanao, while General Krueger's 6th Army focused its might on two primary sectors in Luzon. The stakes were high, the liberation of Luzon was crucial for securing Manila and restoring the Filipino government that had been disrupted by the war. In the northern sector, General Swift's 1st Corps was grappling with General Yamashita's formidable Shobu Group, who were entrenched in this mountainous terrain, making the fighting particularly arduous. Meanwhile, General Hall's 11th Corps was applying relentless pressure on the opposing Shimbu Group, led by General Yokoyama, in the vital areas east of Manila. Starting in the northern reaches of Luzon, we find General Clarkson's 33rd Division making tangible advances, having secured Route 11 up to Camp 3, as well as segments of the Galiano Road and the Tuba Trail. This area, known for its treacherous paths and thick jungle, posed significant challenges, but the troops pressed on. Northward, General Beightler's 37th Division was also on the move, with its 129th Regiment overcoming all enemy resistance along Route 9, reaching the critical town of Sablan by April 14. Not to be overlooked, Colonel Volckmann's guerrilla 121st Regiment had carved a path up Route 4 to the strategically important Bessang Pass, known for its rugged terrain that offers a natural defense. General Mullins' 25th Division was making notable progress towards Balete Pass, gaining crucial footholds on Crump Hill and Myoko Ridge. These positions were essential as they provided elevated vantage points over the surrounding valleys. On the western front, General Gill's 32nd Division had successfully secured the western Salacsac Pass but still faced stiff enemy positions in the eastern pass, where Japanese forces were well-prepared to defend. With the arrival of the bulk of the 37th Division in early April, Swift was poised to launch a dynamic two-division drive towards Baguio, a city nestled in the mountains that had become a strategic goal due to its position and resources. While Clarkson's units continued to engage in patrol actions in the Arboredo, Agno, and Ambayabang River valleys, there was limited progress in these areas. However, the 129th Regiment initiated a decisive attack on Sablan on April 11, successfully breaching Japanese defenses there by April 14. On that pivotal day, the 148th Regiment took charge of securing Route 9 through Calot, a vital corridor for advancing troops. Meanwhile, the 130th Regiment encountered fierce resistance as it pushed west of Asin along the Galiano Road, exemplifying the tenacity of Japanese forces determined to hold their ground. As the battle raged, General Yamashita was already strategizing to evacuate Baguio. By April 19, he made the decision to relocate to the Bambang front, leaving Major-General Utsunomiya Naokata, one of his trusted chiefs of staff, in command of the remaining forces.  Despite the growing pressure on Route 9, the Japanese command seemed out of touch by the second week of April 1945. They inaccurately assessed that the primary thrust of General Swift's 1st Corps would come along Route 11, allowing them to become complacent. This misplaced confidence led to a failure to redeploy troops to counter the increasing threat on their right flank. Instead of fortifying their defenses, they appeared to adopt an inexplicable, almost defeatist attitude, unusual for a military as disciplined as the Imperial Japanese Army. Compounding this lack of urgency was the intense effort from the 14th Area Army headquarters to evacuate civilians and supplies from Baguio, a city perched high in the Cordillera Central mountain range. This evacuation served as a clear signal that the situation was deteriorating, yet the Japanese command remained strangely passive. Yamashita's mindset regarding the unfolding crisis was evident when he made personal preparations to depart for the Bambang front on April 19. In a move echoing his earlier strategy for the Bambang area, he established an independent command for the Baguio front before his departure. Utsunomiya's responsibilities also included nominal command over the 19th Division, stationed north of Baguio, but his control was hampered by significant communication difficulties that plagued the Japanese forces. The first notable action Utsunomiya took was to relieve the 58th Independent Mixed Brigade from the 23rd Division's control, seeking to streamline command. Under Yamashita's directive to hold Baguio for as long as possible before retreating to a new defensive line, Utsunomiya issued an order for all troops along the existing Main Line of Resistance  "hold out to the last man." His tone betrayed the grim reality, coming across as almost ironic given the mounting pressures they faced. Meanwhile, General Sato's 58th Independent Mixed Brigade was frantically working to fortify defenses along Route 9, southeast of Calot. However, their efforts came too late to prevent the 148th Regiment from swiftly capturing Yagyagan on April 15, gaining a crucial foothold in the area. In response to this setback, Sato began sending reinforcements to the Irisan Gorge starting April 16, apparently under Utsunomiya's orders. This narrow, treacherous gorge, surrounded by steep cliffs, was seen as a pivotal point for a last-ditch defense. The Japanese troops managed to repel the initial assaults from the 148th Regiment on April 17, but as night fell, the Americans executed a series of enveloping maneuvers, ultimately securing Ridge A. The following morning, the 148th seized Ridge C; however, their frontal assaults against Ridge B were met with fierce resistance and ended in failure. On April 19, the tide began to turn. After a devastating air strike and concentrated artillery fire that neutralized most of the Japanese positions on Ridge F, the Americans finally captured Ridge B. Concurrently, other American units seized Hills D and E, effectively cutting off the Japanese retreat route. The relentless pressure continued, and the next day, Ridges F and G were subjected to intense attacks, which ultimately resulted in their capture. This relentless campaign forced the Japanese to withdraw to Ridge H, where they continued to regroup. After heavy bombardment, the Irisan Gorge was finally cleared on April 21, sending the surviving defenders scrambling in retreat. As these operations unfolded, the 130th Regiment was busy repositioning two battalions from the Galiano Road to the junction of the Yagyagan Trail along Route 9, poised to mount a coordinated attack on Asin from both the east and west. On April 22, they launched their offensive, catching the Japanese defenders by surprise and effectively dismantling their defenses. By the afternoon of April 23, the Galiano Road was opened for American forces, marking a significant advancement in their campaign. Concurrently, the 129th Regiment had taken over operations from the 148th Regiment and advanced against only scattered resistance, making significant progress as far southeast as the junction of the highway and the Galiano Road. However, their advance was ultimately halted due to concerns about a potential threat from the north. Seizing on this hesitation, General Utsunomiya decided to leave small delaying forces at Trinidad and Baguio, while initiating a general withdrawal to the north and northeast. With Utsunomiya's defensive lines weakened, American patrols were able to enter Baguio on April 24, met with surprisingly little resistance. By April 26, the 129th had effectively secured most of the city, facing only negligible opposition. Simultaneously, elements from the 123rd and 130th Regiments worked diligently to eliminate the remaining Japanese defenses on nearby Mount Calugong, along the Tuba Trail, and on Mount Mirador, ensuring the area was cleared for further American operations. Despite these American successes, Utsunomiya managed to escape with approximately 10,000 troops to the Baguio-Aritao supply road, a crucial evacuation route for Japanese forces. As the end of April approached and into the first days of May, the 37th Division continued to mop up the surrounding areas, further securing Trinidad. Meanwhile, the 33rd Division also pressed forward, capturing the Balinguay-Itogon-Pitican sector, enhancing their control over the region. Looking eastward, General Gill's demoralized 32nd Division was still engaged in fierce fighting through the Salacsac Pass, hampered in their advance along the Villa Verde Trail.  During the second week of April 1945, observers from the 6th Army headquarters reported alarming morale issues within the 32nd Division, echoing concerns that General Krueger had personally noted during previous visits to the front lines. The soldiers of the 126th and 128th Regiments were on the brink of complete mental and physical exhaustion. Front-line troops, many of whom had spent significant time overseas, were becoming overly cautious, possibly from the toll of constant combat. Conversations among the men frequently centered around one urgent topic: their rotation back to the United States. The once aggressive spirit characteristic of these combat troops was waning rapidly. With dwindling numbers and pervasive personnel issues, it was clear that the division would struggle to mount any spectacular gains in the coming days. If they couldn't quicken their pace along the critical Villa Verde Trail, reaching their objective, Santa Fe, by the targeted date of June 1 appeared increasingly unlikely. Delays would be catastrophic; they risked being trapped on the trail by the heavy rains of the impending wet season, which typically began in late May. Such circumstances would severely hinder their ability to withdraw and salvage their equipment from the treacherous mountainous terrain. Meanwhile, the Japanese forces retained key terrain advantages, allowing them to economically utilize their troops and reinforce their front lines almost at will. In stark contrast, the rugged landscape severely restricted the 32nd Division's maneuverability, forcing them to repeatedly launch costly frontal assaults with their diminishing strength. While terrain and weather conditions presented significant challenges, the growing personnel crisis loomed as a critical factor likely to further limit the division's progress in the days ahead. Compounding their challenges, General Iwanaka's reconstituted 2nd Tank Division had suffered heavy casualties, leaving General Konuma unable to provide further reinforcements. On April 17, the rested 127th Regiment finally began its move to relieve the beleaguered 128th Regiment at the western pass, launching operations to clear the last remnants of Japanese forces from the Hill 506-507 area. Although Hill 506B fell rapidly on April 19, and Hill 507C was captured three days later, American forces struggled to completely clear Hill 507D until May 2, underscoring the tenacity of the Japanese defenders. Despite the challenges, enough ground had been cleared by April 26 for the 2nd Battalion to initiate a drive east along and south of the Villa Verde Trail, aiming for the strategically important Hill 508. The Japanese forces, sensing this new threat, responded with fierce counterattacks from both the east and north, managing to delay the American capture of Hill 508 until April 29. The intense fighting illustrated the importance of this elevation, which offered vital visibility over the surrounding landscapes. In the days that followed, the 2nd Battalion expanded its control over Hill 508, establishing a defensive block on the Villa Verde Trail to the north while successfully repelling a series of heavy Japanese counterattacks. Meanwhile, the 3rd Battalion made significant strides by attacking and capturing Hill 509, further consolidating American positions in the area. Simultaneously, the 2nd Battalion of the 126th Regiment launched an offensive south from Hill 511, seizing Hill 515 on April 24. They advanced into the area north of Hill 508 while the 1st Battalion navigated through the rugged terrain of Hills 513 and 514, pressing southward to Hill 516. Their advance culminated in the capture of the crest of Hill 525, where they established a critical block on the Villa Verde Trail. However, the cost of these advances was significant. Due to the heavy losses incurred during these operations, the barely rested 128th Regiment began the process of relieving the exhausted 126th on May 3. Shortly after, the 128th's 2nd Battalion launched an assault southeast, successfully capturing Hill 526 on May 7, while some elements initiated a drive towards Hill 527. To the further east, General Mullins' 25th Division was persistently pushing its Santa Fe offensive against stubborn Japanese resistance. In a stroke of fortune, a successful aerial reconnaissance mission revealed that ground located just 1,000 yards west of their position might offer a more favorable route of advance to Balete Ridge, providing a welcome alternative to the challenging Myoko mass itself. On April 22, a reconnaissance force from the 27th Regiment successfully moved undetected to the southern slope of Balete Ridge, positioning themselves for a critical advance. The following day, the rest of the 2nd Battalion began to push toward Lone Tree Hill, while other units continued to exert pressure on the entrenched Japanese defenses at Myoko. Moving forward with enthusiasm and encountering negligible resistance, the Americans reached Lone Tree Hill on April 25, effectively bypassing the main concentrations of enemy forces. By April 27, the 2nd Battalion had advanced an impressive half mile beyond Lone Tree Hill, with its forward elements only three-quarters of a mile from Balete Pass. However, they were compelled to halt their advance due to the potential threat of an enemy counterattack looming on the horizon. Meanwhile, on April 23, the 35th Regiment began its ascent up Kapintalan Ridge, steadily making progress despite the challenging terrain. By April 27, their leading troops had reached a prominent knob located midway between Route 5 and Lone Tree Hill. The 161st Regiment was also making strides, continuing its attack northward towards Kembu Ridge, where they successfully secured Hill 4625 and the entirety of Highley Ridge by April 28. On that same day, the 27th Regiment began reinforcing their positions on Lone Tree Hill, while elements of the 2nd Battalion initiated a southwest push along Kapintalan Ridge to support the 35th Regiment advancing up Route 5. However, they encountered a formidable strongpoint and were only able to gain 350 yards of new ground northeast from the knob. Simultaneously, elements of the 27th Regiment advanced a modest 500 yards southwest by May 4, indicating the ongoing struggle. That morning, the 1st Battalion of the 161st Regiment seized the southeastern nose of Kembu Ridge, securing a valuable tactical position. At the same time, the 2nd Battalion pushed troops onto the ridge, extending their reach half a mile to the northwest, further consolidating American control in the area. As a breakthrough appeared imminent, General Krueger began dispatching Beightler's 37th Division to the Bambang front on May 2, with all elements of the division departing the Baguio area just three days later. With these reinforcements securing his rear and taking control of the Myoko massif, General Mullins ordered the 27th and 161st Regiments to concentrate their forces for a coordinated attack aimed at enveloping Balete Pass from both the east and west. On May 5, the 161st swiftly broke through Kembu Ridge and advanced to Haruna Ridge, while the 27th Regiment pushed west-northwest along Wolfhound Ridge. However, they faced fierce resistance, gaining only 350 yards against tenacious Japanese defenders. On May 8, Company I successfully launched a southwest offensive from their stronghold along a bare-crested ridge, while Company A deployed on Kenbu Ridge and began ascending the final sections of the Digdig River gorge. The following day, these two companies finally made contact with each other and linked up with the 161st on Haruna Ridge. By May 10, Wolfhound Ridge was secured, coinciding with elements of the 35th Regiment completing the clearance of Route 5 from Kapintalan to the pass. In the meantime, the 35th Regiment, along with units from the 27th, continued their assault on Kapintalan Ridge, which was ultimately secured by May 13. Meanwhile, the 148th Regiment renewed its attacks on Myoko Ridge, where Japanese resistance began to collapse by May 11. With these gains, Balete Pass was now secure. The Americans had incurred 565 men killed and 1,745 wounded during the drive, while General Okamoto's 10th Division experienced catastrophic losses, with nearly 7,000 men killed and a complete breakdown of their control and communications. Reflecting on the situation in Salacsac, by May 8, the Japanese position was deteriorating rapidly. In response, General Iwanaka made the critical decision to dispatch troops aimed at cutting the supply line to the 2nd Battalion of the 128th Regiment, with the intention of safeguarding his main stronghold at Mount Imugan. On that day, the 1st Battalion of the 128th Regiment began to push eastward, facing strong resistance, while elements of the 2nd Battalion moved west from Hill 526, struggling to make any significant progress. By May 10, Japanese forces successfully severed the track between Hills 525 and 516, forcing much of the 128th and one battalion of the 127th Regiment to allocate considerable resources to eliminate the Japanese pocket that had formed in that area. Meanwhile, the 33rd Division was left disheartened as it found itself assigned a holding mission to secure the Baguio-Bauang-San Fernando area. Their operations were limited to minor local gains and long-range reconnaissance, which did little to impact the overall situation.  During May 1945, the only significant action undertaken by the 33rd Division took place along a trail connecting Santa Rosa in the Ambayabang Valley to Tebbo, located on the Agno River five miles south of Pitican. The division focused its efforts on clearing Japanese forces from the high ground situated between the main trail and the upper reaches of the Ambayabang Valley. On May 9, a battalion of the 130th Regiment advanced south from Baguio via Pitican and reached Tebbo, only to find the barrio abandoned. Meanwhile, on May 5, the 136th Regiment began its advance up the Ambayabang Valley. Approximately three miles south of Tebbo, they became embroiled in a ten-day battle, resulting in the deaths of a few hundred Japanese troops. However, these enemy forces posed little threat to the 33rd Division, their primary mission being to block American attacks toward the Baguio-Aritao supply road from the south. As the rainy season approached, 1st Corps and the 33rd Division had long since abandoned plans to use the valley as a route of advance against the Japanese supply lines. Consequently, the 136th Regiment relinquished the terrain it had gained along the valley and the trail to Tebbo almost immediately after capturing it. By May 15, all troops of the 33rd Division began their withdrawal, a challenging task compounded by heavy rains that had transformed the Pitican-Tebbo trail and the trails in the Ambayabang Valley into quagmires. The final destruction of the Japanese blocking force in the valley had little impact on the strategic plans or dispositions of 1st Corps or the Shobu Group, as the Japanese quickly replenished their outposts. By the end of May, the 33rd Division was left executing reconnaissance missions without significant enemy contact or major advances. The division remained in a state of restless anticipation, awaiting developments on the Bontoc and Bambang fronts before the 6th Army would authorize a new drive deeper into the rugged mountains of northern Luzon. Turning to the north, the guerrilla 121st Regiment achieved a significant victory on April 21 by overrunning the last Japanese positions on Lamagan Ridge. About a week later, they completed their occupation of Lower Cadsu. However, during the first part of May, the 121st Regiment faced formidable challenges as they advanced over steep terrain against increasingly fortified Japanese defenses, bolstered by reinforcements from General Ozaki's 19th Division. In the south, Hall's 11th Corps made good progress throughout mid-April, successfully pushing General Yokoyama's 41st Army, previously known as the Shimbu Group, further east from Manila. Concurrently, General Hurdis' 6th Division continued its offensive against the Kobayashi Detachment at Wawa Dam, achieving a notable success by securing the crest of Mount Mataba on April 17, marking a significant tactical gain in the ongoing battle. Despite General Hurdis' hopes to swiftly advance against Mount Pacawagan and Wawa Dam, persistent personnel issues forced him to halt any offensive actions until the 145th Regiment could relieve the 20th Regiment in the Montalban area. The 145th eventually began its assault on Pacawagan on April 21. However, even with effective supporting fire that destroyed much of the enemy's defenses, American forces struggled to secure a foothold on the mountain until the end of the month. Meanwhile, the 1st and 63rd Regiments continued to hold their occupied ground until they were relieved late in April by the 151st and 152nd Regiments of General Chase's 38th Division, which then officially assumed control of the offensive operations. In the southern part of Manila, significant water supply problems prompted General Hall to redeploy General Wing's 43rd Division northward in preparation for an offensive against Ipo Dam.  By mid-April 1945, an acute water shortage had developed within the city of Manila. General MacArthur informed General Krueger about the dire situation, noting that south of the Pasig River, Manila had access to no water sources except for that supplied by Army tank trucks and shallow, often contaminated wells. This shortage significantly hampered sewage disposal throughout the city, as water pressure from the overtaxed Novaliches Reservoir, the only reliable source was insufficient to carry off waste. As a result, flush toilets were frequently clogged, forcing many citizens to resort to using gutters and esteros for defecation. Restaurants and nightclubs, which were heavily frequented by off-duty American troops, struggled to maintain even minimum sanitary standards. The situation was exacerbated by a steady influx of military units and civilians into the metropolitan area, raising concerns about the imminent threat of severe epidemics breaking out in the city. On April 19, MacArthur suggested to Krueger that the 6th Army could resolve Manila's water supply crisis by seizing "the reservoir in the Montalban area." He inquired how soon the installation could be captured. This query puzzled Krueger, who was aware that the only true reservoirs linked to the Manila water system were located west of the Marikina River and had been under American control since February. Furthermore, Krueger understood that Wawa Dam, the nearest water supply installation to Montalban, was no longer connected to the metropolitan system. He subsequently asked MacArthur if by "reservoir in the Montalban area," he meant Ipo Dam, the only major water installation still in Japanese hands. Krueger's question seemingly led to further examination of Manila's water system at General Headquarters, Southwest Pacific Area (GHQ SWPA). On April 22, MacArthur radioed back to Krueger, confirming that Ipo Dam was indeed the preferred objective. He emphasized that capturing the Ipo installation would effectively solve Manila's water supply problems. Upon receiving this directive, Krueger ordered the 11th Corps to launch a drive on Ipo Dam as soon as possible. This shift in forces meant the 112th Cavalry Regiment had to move south to take over the vacated positions. General Wing conducted a reconnaissance-in-force that revealed the Kawashima Force's defenses south of Route 52 were considerably weaker than those around the main highway. In light of this intelligence, the plan for assault was set into motion. On the night of May 6, the 103rd Regiment was ordered to advance towards Mount Katitinga and prepare to attack the dam. Supporting this effort, the 172nd Regiment would strike across a two-mile-wide front to the left of the 103rd towards the dam, while the 169th Regiment was tasked with demonstrating along Route 52 to pin down Japanese forces in the Bigti region. Additionally, Marking's Fil-American Yay Regiment at Norzagaray was to make a feint drive eastward north of the Angat River, targeting Mount Kabuyao. During the first three days of May, General Chase conducted probing attacks in preparation for a concerted offensive aimed at Wawa Dam, which was set to begin on May 4. Simultaneously, General Yokoyama observed what he believed to be a slowdown in enemy progress, leading him to conclude that American forces must be redeploying northward or evacuating from Luzon entirely. This prompted him to prepare a limited counteroffensive, consisting of a series of harassing and delaying actions designed to pin down enemy forces on this front. Consequently, Yokoyama was not anticipating a major offensive on May 4. However, on that day, the 145th Regiment managed to gain up to 1,000 yards along the northern and northeastern slopes of Pacawagan, while the 152nd Regiment advanced approximately 500 yards northward along Woodpecker Ridge. Although these territorial gains were not monumental, Yokoyama became increasingly concerned about the strength of the American attacks and made the urgent decision to launch his counteroffensive. As Japanese forces hurried to reposition for their counterattacks, the 145th Regiment struck eastward, successfully seizing the rocky summit of Mount Binicayan. Meanwhile, the 152nd continued its efforts along Woodpecker Ridge. This coordinated assault completely surprised General Kobayashi's troops, rendering their planned counterattack impossible as they were forced to shift their focus to defending their critical positions. In the southern sector, General Kawashima dispatched one battalion toward Montalban; however, the heavy air assaults that preceded Wing's offensive made it impossible for the Japanese unit to organize effectively for their attack. Adding to the Japanese troubles, the remnants of the Noguchi Force were unable to provide any significant reinforcements. Despite the surprise and disarray among the Japanese defenders, they could not prevent the 145th from capturing the crest of Binicayan on May 9. The troops stationed on Woodpecker Ridge experienced some success by halting the advance of the 152nd and initiated a week of increasingly aggressive dawn and dusk raids starting on May 14. Recognizing the futility of the ongoing conflict, which had resulted in over 1,300 Japanese casualties, General Yokoyama ordered an immediate withdrawal of all units involved on May 15. However, these orders would not reach the front lines until a week later. In the meantime, capitalizing on the element of surprise achieved during the night attack on May 6, General Wing launched an offensive that made excellent progress. The 103rd Regiment rapidly gained control of the western slopes of Katitinga and advanced swiftly along the ridgeline toward Hill 1000. Meanwhile, the 172nd Regiment reached the foot of a rocky ridge two miles southeast of Bigti, and the Marking Regiment encountered no resistance as it marched over seven miles eastward, ultimately halting just a mile and a half northwest of Kabuyao. The only significant resistance encountered occurred at Hill 535, where elements of a guerrilla unit were repelled by Japanese defenders. The unexpectedly weak Japanese opposition prompted the 43rd Division to sustain its offensive momentum without pause. By May 11, the 103rd had secured Hills 805 and 810, while the 172nd was probing Japanese defenses on Fork Ridge and advancing to the southwestern slopes of rocky Hill 815. The Marking Regiment had successfully overrun Kabuyao, though they were unable to capture Four-Corner Hill. At this point, Japanese resistance began to stiffen as American forces clashed with General Kawashima's main defenses. In response, Wing ordered the 169th Regiment to mount a limited attack on Osboy Ridge and directed the Marking guerrillas to launch a strong assault toward Ipo. Supported by artillery, Colonel Marcus Augustin succeeded in breaking through Four-Corner Hill on May 12, marking a critical turning point in the offensive. Unaware of Kawashima's precarious situation, Yokoyama directed the Kawashima Force to initiate a new counterattack against the left and left rear of the 38th Division, deeming the situation for the Kobayashi Force to be more critical. As a result, Kawashima was compelled to divert one battalion for this unnecessary assault, which weakened the Japanese defenses. This strategic miscalculation enabled General Wing to make significant gains on May 13, with the 103rd Regiment capturing Hill 860, the 172nd clearing much of Hill 815, and the Marking guerrillas seizing the summit of Hill 803. The extent of these advances prompted Kawashima to ultimately disregard Yokoyama's orders and recall his assault battalion. This battalion promptly mounted a counterattack against the Americans in a futile attempt to regain lost ground, managing only to restrict the 103rd and 172nd Regiments to minor gains on May 14. Simultaneously, Colonel Augustin's patrols crossed the Angat River unopposed, discovering that the dam remained intact and the powerhouse on the south bank was largely undamaged. However, the patrol force, too weak to hold these installations, retreated before dawn to the crest of Hill 803, where the remainder of the regiment was occupied with mopping up remaining resistance. Looking further south, General Griswold's 14th Corps had already secured most of southern Luzon and had successfully landed General MacNider's 158th Regiment in the Bicol Peninsula. In response, the remnants of the Fuji Force and the depleted Kogure Detachment decided to evacuate the open Santa Maria Valley, opting to retreat to more defensible positions at the Kapatalin Sawmill. This allowed Griswold to move the 7th and 8th Cavalry Regiments into the valley, with the former beginning a drive along Route 455 on May 6. Following a heavy air and artillery bombardment, the cavalrymen launched their assault on the sawmill on May 9 and swiftly overran the enemy defenses by mid-afternoon. After a brief pause to reorganize, the 7th Cavalry advanced up Route 455, leaving their vehicles behind, and reached Lamon Bay by May 13. Meanwhile, on the Bicol Peninsula, progress had been agonizingly slow throughout late April. It wasn't until April 28 that the Cituinan Hills were fully secured, leading to the collapse of organized Japanese resistance in the region. Following this, the 158th Regiment began moving northwestward toward Iriga and San Agustin, rapidly overrunning the remaining weak enemy positions along Route 1. Progress continued to be painfully slow, and it was not until 28 April that organized Japanese resistance finally collapsed. The task of clearing the Cituinan Hills cost the 158th Infantry approximately 40 men killed and 235 wounded; the Japanese lost almost 700 men killed in the region. Although the 158th RCT did not know it, the reduction of the Cituinan Hills marked the end of large-scale organized resistance on the Bicol Peninsula, where no more than 1,400 Japanese remained alive as of the end of April. Simultaneously, the 5th Cavalry Regiment captured Calauag on April 14 and began a two-pronged advance toward San Agustin by the end of the month. On May 2, San Agustin was finally taken as elements of both regiments converged there. Guerrillas had informed XIV Corps, which acquired control of the 158th RCT on 22 April, that a Japanese force of some 2,500 men was dug in along the slopes of Mt. Isarog, an extinct volcano centering eight miles northeast of San Agustin. This report the 5th Cavalry and 158th Infantry proved false in a series of patrol actions between 2 and 15 May. The next day, the 16th, General MacNider radioed to General Griswold that the Bicol Peninsula was secure and that no signs of organized Japanese resistance remained. The two regiments continued patrolling for some weeks until, on 6 June, the 5th Cavalry returned to southern Luzon. The 158th RCT busied itself with the problem of reorganizing and equipping guerrilla forces and in mid-June turned over responsibility for further mopping up to the Filipinos. To that time the operations to clear the Bicol Peninsula had cost the USArmy units involved approximately 95 men killed and 475 wounded. The Japanese had lost over 2,800 killed and 565 captured, including 350 Formosan labor troops whom the Japanese Army had left to fend for themselves. I would like to take this time to remind you all that this podcast is only made possible through the efforts of Kings and Generals over at Youtube. Please go subscribe to Kings and Generals over at Youtube and to continue helping us produce this content please check out www.patreon.com/kingsandgenerals. If you are still hungry after that, give my personal channel a look over at The Pacific War Channel at Youtube, it would mean a lot to me. In June 1945, amidst the Pacific War, American forces sought to liberate Luzon from General Yamashita's entrenched troops. Under Generals Eichelberger and Krueger, the 8th Army faced fierce resistance in the mountains and vital routes. As Japanese defenders struggled, the Americans advanced strategically, leading to fierce battles across treacherous terrain.  The turning point came with the seizure of Baguio, crucial for the campaign.

W2M Network
Damn You Hollywood: Elio (2025)

W2M Network

Play Episode Listen Later Jun 24, 2025 120:28


We present our review of Elio (2025) from Disney and Pixar!Elio is a 2025 American animated science fiction adventure film produced by Pixar Animation Studios for Walt Disney Pictures. Directed by Madeline Sharafian, Domee Shi, and Adrian Molina[b], and written by Julia Cho, Mark Hammer, and Mike Jones, from a story by Molina, Sharafian, Shi, and Cho, the film stars the voices of Yonas Kibreab, Zoe Saldaña, Remy Edgerly, Brandon Moon, Brad Garrett, and Jameela Jamil. It follows an eleven-year-old boy named Elio Solís (Kibreab) who accidentally becomes the intergalactic ambassador of planet Earth after being beamed up to the Communiverse by aliens for making contact. He must form new bonds with eccentric alien lifeforms and navigate a crisis of intergalactic proportions that involves the warlord father of an alien he befriended.Elio was conceived by Molina as a story about childhood and social isolation and was inspired by growing up at a military base and his eventual enrollment at the California Institute of the Arts. The film was officially announced in September 2022, with Molina attached to direct. Molina later left the project to work on Coco 2 (2029), and in August 2024, it was announced that Shi and Sharafian would replace him as the lead directors. The production team devised a process, titled the "College Project", to create the look of the space setting, Communiverse. The film was shot with a virtual anamorphic lens and Pixar's new Luna lighting toolset was used to quickly define lighting and the overall aesthetic. Its musical score was composed by Rob Simonsen.Elio premiered at the El Capitan Theatre in Hollywood, Los Angeles, on June 10, 2025, and was theatrically released internationally on June 20, 2025.[5][6] The film has received positive reviews from critics and has grossed $34.8 million.Disclaimer: The following may contain offensive language, adult humor, and/or content that some viewers may find offensive – The views and opinions expressed by any one speaker does not explicitly or necessarily reflect or represent those of Mark Radulich or W2M Network.Mark Radulich and his wacky podcast on all the things:https://linktr.ee/markkind76alsohttps://www.teepublic.com/user/radulich-in-broadcasting-networkFB Messenger: Mark Radulich LCSWTiktok: @markradulichtwitter: @MarkRadulichInstagram: markkind76RIBN Album Playlist: https://suno.com/playlist/91d704c9-d1ea-45a0-9ffe-5069497bad59 

Felieton Tomasza Olbratowskiego
Ponowne liczenie głosów

Felieton Tomasza Olbratowskiego

Play Episode Listen Later Jun 24, 2025 1:42


Pamiętacie jak mówiliśmy do siebie: Mamy dość już tej wulgarnej kampanii prezydenckiej. Skończą się wybory i będzie chwila spokoju. No jakby tu powiedzieć. Wuja z tego spokoju mamy. Chodzi o ponowne przeliczenie głosów z drugiej tury wyborów prezydenckich. Donald Tusk lata temu przy obalaniu rządu mecenasa Olszewskiego powiedział do obalantów: Panowie, policzmy głosy. Teraz też tak mówi do panów Kaczyńskiego i Dudy: panowie, przeliczmy głosy. To idź i licz - mówią. Faktem jednak jest, że parę przekrętów udowodniono. Ale też protesty w sprawie nieprawidłowości wyborczych mają dobrą stronę, bo dzięki nim pewne prawdy zostały nam uświadomione. Choćby na przykład prezydent Duda powiedział, że Tusk w sprawie ponownego liczenia głosów tupie nóżką. Jest to trafne logiczno-anatomiczne spostrzeżenie pana prezydenta, bo przecież można tupać tylko nóżką. Nie tupie się łokciem, szyją czy pupą, prawda. Pan prezydent uświadomił nam tę prawdę za co jesteśmy mu niemal dozgonnie wdzięczni. Niemal dozgonnie czyli prawie do śmierci. Ale pytanie pozostaje: liczyć jeszcze raz te głosy, czy nie liczyć. Ja bym policzył. Żeby nie psuć urlopów sędziom, to wynająć jakiegoś harcerza i niech se chłopok liczy...

Nudge
I debunked psychology's greatest myth

Nudge

Play Episode Listen Later Jun 23, 2025 25:02


I interviewed 60 Brits to debunk one of psychology's greatest myths. Priming is one of the best-known biases in behavioural science. Kahneman mentions it 35 times in his best-selling book Thinking Fast and Slow. And yet, I'm not convinced it really works. In five separate experiments, I tested it. Does priming work, or is it a myth?  The studies:  Authenticity study: https://ibb.co/5W14DM2N Creativity study: https://ibb.co/FbxxNMDf Guilty study: https://ibb.co/XrTLXrY4 Anchoring + priming study: https://ibb.co/99LLw7G9 Reading time study: https://ibb.co/LDYc18yF ---  Subscribe to the (free) Nudge Newsletter: https://nudge.ck.page/profile Connect on LinkedIn: https://www.linkedin.com/in/phill-agnew-22213187/ Watch Nudge on YouTube: https://www.youtube.com/@nudgepodcast/ Learn more about Voxpopme: https://www.voxpopme.com/ ---  Sources:  Bargh, J. A., Chen, M., & Burrows, L. (1996). Automaticity of social behavior: Direct effects of trait construct and stereotype activation on action. Journal of Personality and Social Psychology, 71(2), 230–244. Chernev, A. (2011). Semantic anchoring in sequential evaluations of vices and virtues. Journal of Consumer Research, 37(5), 761–774. Doyen, S., Klein, O., Pichon, C. L., & Cleeremans, A. (2012). Behavioral priming: It's all in the mind, but whose mind? PLoS ONE, 7(1), e29081. Fitzsimons, G. J., Chartrand, T. L., & Fitzsimons, G. M. (2008). Automatic effects of brand exposure on motivated behavior: How Apple makes you “think different”. Journal of Consumer Research, 35(1), 21–35. Goldsmith, K., Cho, E., & Dhar, R. (2012). Priming creativity: The effects of subliminal priming on creative problem solving. In Z. Gürhan-Canli, C. Otnes, & R. Zhu (Eds.), Advances in Consumer Research (Vol. 40, pp. 472–473). Association for Consumer Research. Kahneman, D. (2011). Thinking, fast and slow. Farrar, Straus and Giroux. Kahneman, D. (2012, September 26). A letter to the priming research community [Open email].

The Tri Way
#93 – Ngành Bay & Bầu Trời | Mạch Khanh

The Tri Way

Play Episode Listen Later Jun 18, 2025 56:15


Bầu trời luôn có 1 sự hấp dẫn cực lớn với Trí. Có một giai đoạn ngày trước Trí rất thích nhảy dù, và mỗi khi đến sân bay để lên trên thì Trí thấy khá nhiều người lái máy bay riêng như một thú vui. Nghe hấp dẫn nhỉ...Cho nên là Trí phải tìm cho ra một người để có thể nói về mấy chuyện... trên trời. Mạch Khanh là nữ phi công ở Việt Nam với 1500 giờ bay, hiện là cơ phó của một hãng bay trong nước. Một cô gái dễ thương nhưng cũng mạnh mẽ, đây là một "good mix" và thi thoảng Trí mới thấy những sự tương phản rõ nét vầy.

The Pacific War - week by week
- 187 - Pacific War Podcast - Victory at Okinawa - June 17 - 24, 1945

The Pacific War - week by week

Play Episode Listen Later Jun 17, 2025 37:05


Last time we spoke about the North Borneo Offensive. General Buckner's 10th Army captured strategic locations, including Shuri Castle, marking a turning point. Simultaneously, General Eichelberger's forces liberated Mindanao, overcoming tough Japanese defenses in the mountainous terrain. As they approached Malaybalay, fierce resistance resulted in heavy casualties, but the Americans persisted, inflicting significant losses on their foes. By June 9, the Americans pressed further into the enemy's defensive lines, leading to intense combat. The Marines landed on the Oroku Peninsula, where fierce fighting revealed the tenacity of the Japanese defenders. General Ushijima prepared for a final stand, as American forces began to encircle and dismantle Japanese positions. As the campaign unfolded, Australians under Brigadier Whitehead launched the North Borneo Offensive, landing on Tarakan and swiftly pushing the Japanese into the rugged interior.  This episode is Victory at Okinawa Welcome to the Pacific War Podcast Week by Week, I am your dutiful host Craig Watson. But, before we start I want to also remind you this podcast is only made possible through the efforts of Kings and Generals over at Youtube. Perhaps you want to learn more about world war two? Kings and Generals have an assortment of episodes on world war two and much more  so go give them a look over on Youtube. So please subscribe to Kings and Generals over at Youtube and to continue helping us produce this content please check out www.patreon.com/kingsandgenerals. If you are still hungry for some more history related content, over on my channel, the Pacific War Channel you can find a few videos all the way from the Opium Wars of the 1800's until the end of the Pacific War in 1945.  Okinawa was more than just a battlefield; it became a symbol of sacrifice, the last heroic stand of a fading empire. By this point in the war, Japan was facing inevitable defeat, yet their resolve remained unbroken. They clung to the samurai spirit, determined to fight to the bitter end out of honor and duty. The stakes were high. Japan needed precious time to fortify its home islands, to stretch the conflict as long as possible. To achieve this, over 100,000 brave souls were sent into the fray, sacrificing their lives to slow the American advance and inflict as many casualties as they could. As we've explored in previous episodes, this fierce determination fueled their resistance. And now, we stand at a pivotal moment, the final days of the Battle of Okinawa, the last major confrontation of the Pacific War. As we last left the battlefield, it was June 16, General Buckner's 10th Army had made significant strides, capturing most of southern Okinawa and finally breaking through the last major enemy defenses at the Yaeju Dake-Yuza Dake Escarpment. The remnants of General Ushijima's 32nd Army were now locked in a desperate fight to hold onto the Kiyamu Peninsula, slowly being pushed back toward the sea and their ultimate demise. The following day, June 17, the assault continued with renewed determination. General Geiger's 3rd Amphibious Corps pressed on through Kunishi Ridge, while General Hodge's 24th Corps worked to consolidate its hard-won gains in the escarpment. On the west coast, General Shepherd's 6th Marine Division took action as Colonel Roberts' 22nd Marines stepped in to relieve the weary 2nd Battalion, 7th Marines at the northern slope of Mezado Ridge. With a fierce spirit, they began to push southward, successfully securing most of the ridge. To the east, General Del Valle's 1st Marine Division forged ahead. Colonel Snedeker's fresh 3rd Battalion took over from the exhausted 1st Battalion and advanced 1,400 yards to seize the high ground just east of Mezado. Meanwhile, the 2nd Battalion, 5th Marines fought hard to capture the remaining positions of Kunishi Ridge, achieving only a gradual extension to the east. Colonel Griebel's 3rd Battalion moved in behind them to reinforce the isolated Marines, bravely fending off a fierce counterattack under the cover of night. Further east, Colonel Dill's 382nd Regiment systematically eliminated the last enemy positions in the Yuza-Ozato-Yuza Dake area, while Colonel Halloran's 381st Regiment held firm and maintained their lines. In a key maneuver, Colonel Pachler's 17th Regiment launched a successful assault, capturing Hill 153 before Colonel Green's 184th Regiment took over during the night. Lastly, Colonel Finn's 32nd Regiment secured the reverse slopes of Hill 115, preparing to launch an attack on Mabuni and Hill 89. By nightfall, Hodge's 24th Corps had firmly secured all the commanding heights of the Yaeju Dake-Yuza Dake Escarpment. Most of Mezado Ridge and Kunishi Ridge were now in American hands, and Colonel Wallace's 8th Marines had landed in the rear to bolster the western push. For the first time, American forces across the line looked down upon nearly eight square miles of enemy-held territory, a staggering view of what lay ahead. Realizing they were forced from their last defensive positions and that their destruction was imminent, the 32nd Army began to unravel, collapsing into chaos. On June 18, Hodge's troops seized the opportunity to strike decisively. The 32nd Regiment advanced down the coast toward Mabuni, facing increasing resistance. The 184th Regiment moved down the reverse slopes of Hill 153, closing in on Medeera, while the 381st Regiment speedily crossed the plateau, tackling scattered enemy fire to seize the high ground just 400 yards north of Medeera. Simultaneously, Dill's 3rd Battalion crashed through a rugged maze of caves and pillboxes, making a daring 600-yard advance to the base of the rocky ridge north of Aragachi. To the west, Griebel's 1st Battalion circled the eastern end of Kunishi Ridge, battling heavy resistance to gain the lower slopes of Hill 79. Further west, Roberts' 2nd Battalion pushed through the 3rd and aimed for Kuwanga Ridge, successfully seizing an 1,800-yard stretch by late afternoon. As they advanced, the 3rd Battalion, 4th Marines moved forward to occupy the eastern end of the ridge. Meanwhile, the remainder of the 22nd Marines began to mop up the remnants of resistance on Mezado Ridge. Tragedy struck when Colonel Roberts was tragically killed by a sniper near his observation post during this operation. Lieutenant-Colonel August Larson would succeed him in command. Sadly, Roberts would not be the only American commander to fall that day. In the heart of the Marine line, the 8th Marines were finally called into action in the morning to relieve the weary 7th Marines. After a rigorous artillery bombardment to soften up the enemy defenses, Wallace's 2nd Battalion began its advance south toward the Kuwanga-Makabe Road, successfully capturing the high ground just north of the road by late afternoon. Meanwhile, General Buckner decided to visit Wallace's command post on Mezado Ridge around midday. He observed the 8th Marines' steady progress in the valley, taking stock of their relentless push forward. Tragically, as he was leaving the observation post, disaster struck. Five artillery shells rained down, one striking a coral outcrop near him. The jagged shards of coral filled the air, and Buckner was mortally wounded in the chest. He died within minutes, just days shy of achieving his goal: the complete capture of Okinawa. With Buckner's passing, General Geiger, as the senior troop commander, took over temporary command of the 10th Army for the remainder of the battle. Buckner became the highest-ranking American military officer killed in World War II and would hold that somber distinction throughout the entire 20th century. On June 18, the final written order from General Ushijima of the 32nd Army outlined a daring escape plan. He designated an officer to lead the "Blood and Iron Youth Organization," tasked with conducting guerrilla warfare once organized combat had ceased. Simultaneously, he ordered his remaining troops to make their way to the northern mountains of Okinawa, where a small band of guerrillas was rumored to be operating.  In his message he congratulated them on fulfilling their "assigned mission in a manner which leaves nothing to regret." He urged them to "fight to the last and die for the eternal cause of loyalty to the Emperor." This movement was not to happen in haste. Soldiers were instructed to travel in small groups of two to five over the course of several days. They were urged to don civilian clothes and avoid confrontation whenever possible. In a clever stratagem, most of the army staff officers were directed to leave the command post disguised as native Okinawans, aiming to infiltrate American lines and find safety in northern Okinawa. Some individuals, like Colonel Yahara, were entrusted with the mission of reaching Japan to report to the Imperial General Headquarters. Others were tasked with organizing guerrilla operations, focusing on harassing the rear areas of the 10th Army and Island Command, determined to continue the fight against the American forces in any way they could. Again I have read Yahara's book on the battle of Okinawa and despite being full of apologetic stuff and attempts to make himself look better, its one of the most insightful books on the Japanese perspective. You get a lot of information on how bad it was for the Okinawan civilians in caves, harrowing stuff. I highly recommend it. The American attack pressed on into June 19, though it faced delays due to the influx of civilian and military prisoners. Not all of the 32nd Army survivors were imbued with a will "to die for the eternal cause of loyalty to the Emperor." Loudspeakers mounted on tanks in the 7th Division's front lines and on LCI's that cruised up and down the coast line were successful in convincing over 3,000 civilians to surrender. Far more significant, however, were the 106 Japanese soldiers and 238 Boeitai who voluntarily gave up during the division's advance on 19 June. The relentless attack of American troops, coupled with intensive efforts by psychological warfare teams, brought in increasing numbers of battle-weary Japanese and Okinawans who had decided that the war was lost and their cause was hopeless. It is not inconceivable that every enemy soldier who surrendered meant one less American casualty as the wind-up drive of Tenth Army continued. Despite these challenges, the 32nd Regiment advanced to within just 200 yards of the outskirts of Mabuni. Meanwhile, the 184th and 381st Regiments coordinated their efforts, closing in on Medeera from the south and east. The 382nd Regiment pressed forward, overcoming fierce resistance as they reached the ridges overlooking Aragachi. Tragically, General Easley became the third major high-ranking casualty in just two days. The 5th Marines launched multiple assaults on Hills 79 and 81, but their efforts were met with fierce opposition and ended in failure. Wallace's 3rd Battalion, facing only light resistance, captured Ibaru Ridge, the last high ground before the sea, before pushing onward to the coastal cliffs. On the eastern front, Griebel's 3rd Battalion successfully seized Makabe and then joined forces with the 8th Marines to secure the coastal zone. Colonel Shapley's 4th Marines advanced alongside the 8th Marines throughout most of the day but were unable to reach the coast, halted by a formidable enemy position along the Kiyamu-Gusuku hill mass. Further south, Colonel Whaling's 29th Marines passed through the 22nd Marines and moved rapidly, also facing light resistance, reaching the base of the Kiyamu-Gusuku hill mass to link up with the 4th Marines before nightfall. As darkness enveloped the battlefield, Shepherd launched an attack on the hill mass. The 4th Marines successfully seized Hill 80, but they could only establish strong positions on the left flank of Hill 72. The 29th Marines encountered minimal opposition as they swept forward toward the southern coast. Meanwhile, the 5th Marines continued their relentless assaults on Hills 79 and 81, managing to capture most of Hill 79 before losing the crest at the last moment. Their tank-infantry assaults against Hill 81, however, once again ended in defeat. Looking east toward Hodge's front on June 21, the 382nd Regiment cleared out the last remnants in Aragachi, while the 381st Regiment seized the northern outskirts of Medeera. In the dark hours of June 20, the last courier contact was made between the Medeera pocket and the Hill 89 pocket. General Amamiya, commander of the 24th Division, issued a desperate order directing all his units "to fight to the last man in their present positions." At the time he gave this ultimatum, he had very few infantrymen left to defend the Medeera position. The relentless advance of the Marines had nearly annihilated the 22nd and 32nd Regiments, while the 96th Division had decimated the 89th Regiment at Yuza Dake and Aragachi. With their ranks severely depleted, the remaining defenders were a ragtag collection of artillerymen, drivers, corpsmen, engineers, Boeitai, and headquarters personnel drawn from nearly every unit of the L-Day island garrison. Those who managed to avoid surrender or sought to evade capture fought with the fierce determination of fanatics, resolutely defending their positions against overwhelming odds. Meanwhile, Colonel Coolidge's 305th Regiment, engaged in a vigorous mopping-up operation behind the lines of the 96th Division, prepared for an assault on Makabe Ridge. The 184th Regiment managed to secure the hills overlooking Udo, and despite facing fierce resistance from hidden enemy forces in coral outcroppings and caves along the coastal cliffs, the 32nd Regiment fought its way to the eastern slope of Hill 89. Throughout June 21, a series of small local attacks and mopping-up actions occupied most units of the 24th Corps, often interrupted to allow large numbers of civilians and soldiers to surrender. In spite of the bitter and costly resistance, the 32nd Regiment successfully secured Mabuni and advanced up to the tableland atop Hill 89. Coolidge's 1st Battalion launched an assault on the hill south of Medeera behind a heavy mortar barrage, successfully capturing its crest. The 5th Marines completed the capture of Hill 79 and undertook a heavy, costly assault that ultimately led to the capture of Hill 81. The 7th and 8th Marines began the crucial task of flushing out remaining Japanese holdouts, while also dealing with the increasing wave of soldiers and civilians choosing to surrender. The 4th Marines executed a successful double envelopment of Hill 72 that secured the strategic Kiyamu-Gusuku ridge, and the 29th Marines met only very light resistance during their sweep of Ara Saki, the southernmost point of the island. This swift progress and the obvious collapse of major enemy opposition prompted General Geiger to declare that the island of Okinawa was secure and that organized enemy resistance had come to an end. That night, in a tragic turn of events, Generals Ushijima and Cho committed Seppuku in the cave housing their command post.  On the night of June 21, Lieutenant General Ushijima Mitsuru and Lieutenant General Cho Isamu, the commander and chief of staff of the 32nd Army, fulfilled their final obligation to the Emperor in a deeply traditional manner. In accordance with the warrior code of their homeland, they atoned for their inability to halt the American advance by committing Seppuku. On the evening of their planned departure, Ushijima hosted a banquet in the cave that served as their command post, featuring a large meal prepared by his cook, Tetsuo Nakamutam. The banquet was generously complemented with sake and the remaining stock of captured Black & White Scotch whisky provided by Cho. At 03:00 on June 22, both generals, adorned in their full field uniforms decorated with medals, led a small party of aides and staff officers out onto a narrow ledge at the cave entrance, which overlooked the ocean. American soldiers of the 32nd Regiment were stationed less than 100 feet away, completely unaware of the solemn preparations taking place for the suicide ceremony. First, Ushijima bared his abdomen to the ceremonial knife and thrust inward, followed by Cho, who then fell to the ground. As Ushijima made his final act, a simultaneous slash from the headquarters adjutant's saber struck his bowed neck. The two generals were secretly buried immediately after their deaths, their bodies going undiscovered until June 25, when patrols from the 32nd Regiment found them at the foot of the seaward cliff-face of Hill 89. General Cho had penned his own simple epitaph, stating, “22nd day, 6th month, 20th year of the Showa Era. I depart without regret, fear, shame, or obligations. Army Chief of Staff; Army Lieutenant General Cho, Isamu, age of departure 51 years. At this time and place, I hereby certify the foregoing.” Their deaths were witnessed by Colonel Yahara, who was the most senior officer captured by American forces. Yahara had requested Ushijima's permission to commit suicide as well, but the general had refused, saying, "If you die, there will be no one left who knows the truth about the battle of Okinawa. Bear the temporary shame but endure it. This is an order from your army commander." While many die-hard groups continued to fight until annihilation, an unprecedented number of Japanese soldiers, both officers and enlisted men, began to surrender. On that fateful day, Operation Ten-Go's final breaths were marked by the launch of the two-day tenth Kiksui mass attack, which saw only 45 kamikaze aircraft take to the skies. While this desperate attempt succeeded in sinking LSM-59 and damaging the destroyer escort Halloran, as well as the seaplane tenders Curtiss and Kenneth Whiting, the next day would bring even less impact, with only two landing ships sustaining damage during the final attack of the campaign. As communications from the 32nd Army fell silent, a deeply regretful Admiral Ugaki was forced to conclude the grim reality of their situation. He felt “greatly responsible for the calamity” but recognized that there was seemingly no alternative course that might have led to success. Throughout the defense of Okinawa, approximately 6,000 sorties were flown, including at least 1,900 kamikaze missions. However, the losses were staggering, with over 4,000 aircraft lost during these attacks. In contrast, Allied forces suffered the loss of 763 planes in the Okinawa campaign, with 305 of those being operational losses. Since the operation commenced, naval losses for Iceberg totaled an alarming 4,992 sailors dead, with 36 ships sunk and 374 damaged, accounting for 17% of all American naval losses in the Pacific War. Meanwhile, extensive and coordinated mop-up operations in southern Okinawa were essential before the area could be deemed secure for the planned construction of supply depots, airfields, training areas, and port facilities. In response, Colonel Mason's 1st Marines and Colonel Hamilton's 307th Regiment established blocking positions in the hills above the Naha-Yonabaru valley to thwart any Japanese attempts to infiltrate north. On June 22, the four assault divisions that had previously shattered the Kiyamu Peninsula defenses received orders to prepare for a sweeping advance to the north. Their mission was clear: destroy any remaining resistance, blow and seal all caves, bury the dead, and salvage any equipment, both friendly and enemy, left on the battlefield. The following day, General Joseph Stilwell arrived to take command of the 10th Army during the mop-up phase of the campaign. Meanwhile, units from the 1st and 6th Marine Divisions were engaged on the Komesu and Kiyamu-Gusuku Ridges, while the 7th Division probed Hill 89 and Mabuni. In the Medeera pocket, Coolidge's 3rd Battalion successfully seized Hill 85 on June 22. The 96th Division intensified its focus in the Medeera-Aragachi area, with elements of the 381st Regiment mopping up the last holdouts in the ruins of Medeera by June 23. Two days later, after a thorough search of the area south of the Yaeju Dake-Yuza Dake Escarpment, the 10th Army finally initiated its drive northward, with both corps taking responsibility for the ground they had captured in the previous month. On the morning of June 26, the reinforced Fleet Marine Force Amphibious Reconnaissance Battalion landed unopposed on Kumejima, marking it as the last and largest of the Okinawa Islands selected for radar and fighter director sites. By the end of June, the mop-up operations in southern Okinawa had resulted in an estimated 8,975 Japanese killed and 3,808 prisoners of war added to the 10th Army's total. Overall, the Americans counted a staggering total of 10,755 prisoners of war and 107,539 Japanese dead, along with an estimated 23,764 believed to be sealed in caves or buried by their comrades. This cumulative casualty figure of 142,058 was "far above a reasonable estimate of military strength on the island," prompting 10th Army intelligence officers to conclude that at least 42,000 civilians had tragically fallen victim to artillery, naval, and air attacks due to their unfortunate proximity to Japanese combat forces and installations. American losses were also substantial, with 7,374 men recorded dead, 31,807 wounded, and 239 missing, in addition to 26,221 non-battle casualties. But now, it's time to leave Okinawa and return to Borneo to continue covering the North Borneo Offensive. As we last observed, by mid-June, General Wootten's 9th Australian Division had successfully executed two major amphibious landings on Brunei Bay. Brigadier Porter's 24th Brigade occupied most of Labuan Island, with the exception of the Pocket, while Brigadier Windeyer's 20th Brigade secured the Brunei area. By June 16, Wootten decided that since the enemy was withdrawing and showing no signs of mounting an attack, he would take control of the high ground stretching from Mempakul and Menumbok to Cape Nosong. This strategic move aimed to prevent the enemy from utilizing the track from Kota Klias to Karukan and to secure beaches for supply points during the planned advance northward. Accordingly, Porter ordered the 2/28th Battalion to reduce the Pocket. The recently landed 2/12th Commando Squadron was tasked with mopping up the outlying areas of the island. Meanwhile, the 2/32nd Battalion began preparing for an amphibious movement to Weston on the mainland east of Labuan, with plans to reconnoiter across country and by river towards Beaufort. The 2/43rd Battalion and the 2/11th Commando Squadron were also set to prepare for an amphibious reconnaissance in the Mempakul area. On June 14, the 2/28th Battalion launched its initial attack against the Pocket, following an artillery barrage. However, they were forced to withdraw in the face of intense machine-gun and mortar fire. In response, the 2/12th Field Regiment took over, bombarding the Pocket for the next six days and nights, hurling a staggering total of 140 tons of shells into it. On June 16, the 2/28th Battalion launched another assault, this time supported by tanks from the north, successfully capturing Lyon Ridge, despite sustaining heavy losses. After several more days of relentless artillery, naval, and air bombardment, the 2/28th launched a final assault on June 21, just as the Japanese attempted to send two raiding parties to infiltrate through the Australian lines and attack Labuan town and its airstrip. Although these raiders managed to catch the confused defenders off guard and inflicted several casualties, they were ultimately dealt with swiftly and without causing significant damage. Meanwhile, with the combined support of tanks and artillery, the 2/28th Battalion attacked the reduced garrison at the Pocket, breaking through Lushington Ridge and Eastman Spur to eliminate the remaining Japanese positions and completely clear the area. By the end of the Battle of Labuan, the Australians had achieved a decisive victory, with 389 Japanese soldiers killed and 11 taken prisoner, while suffering 34 Australian fatalities and 93 wounded. In parallel, following a successful reconnaissance on June 16, the 2/32nd Battalion landed unopposed at Weston on June 17. They quickly secured the area and established a patrol base at Lingkungan. Over the next few days, Australian patrols began probing north towards Bukau, occasionally clashing with Japanese parties. A company from the 2/32nd Battalion also established a patrol base at Gadong up the Padas River, finding no Japanese presence in the surrounding regions. From this position, the Australians were able to patrol along the Padas River in small craft, discovering they could reach Beaufort rapidly using this route, catching the enemy off guard. Meanwhile, on June 19, the 2/43rd Battalion and the 2/11th Independent Company landed unopposed at Mempakul, further solidifying the Australian presence in the area. Two days later, while the commandos worked to clear the Klias Peninsula, the 2/43rd Battalion launched an amphibious expedition up the Klias River. This mission successfully navigated through Singkorap and reached Kota Klias, confirming that Japanese forces were not present in significant strength along the river. As a result, the 2/43rd Battalion set out on June 22 to occupy Kota Klias without encountering any resistance. Given this positive momentum, Brigadier Porter ordered the 2/28th Battalion to take over operations from the 2/32nd Battalion in and around Weston. At the same time, the 2/43rd Battalion was tasked with marching through Kandu to attack Beaufort from the north. Additionally, the 2/32nd Battalion was directed to probe north along the Padas River and along the railway, drawing enemy attention away from the main Australian advance. Looking south, while the 2/17th Battalion remained around Brunei and the 2/15th Battalion probed along the river toward Limbang, Windeyer had ordered the 2/13th Battalion to prepare for an amphibious movement to the Miri-Lutong area. Brunei town had been severely battered by Allied bombers and Japanese demolitions. The troops were critical of the air force's practice of bombing conspicuous buildings even when they were unlikely to contain anything of military importance. In Brunei, for example, the bazaar and the cinema were destroyed, but neither was likely to have contained any Japanese men or material and their destruction and the destruction of similar buildings added to the distress of the civilians. The infantryman on the ground saw the effects of bombing at the receiving end. “The impression was gained, says the report of the 20th Brigade, that, in the oil producing and refining centres-Seria, Kuala Belait, Lutong, Miri much of the destruction served no military purpose. The destruction of the native bazaar and shop area in Kuala Belait, Brunei, Tutong and Miri seemed wanton.“ On June 16, the 2/17th finally moved out and occupied Tutong, successfully crossing the river at its mouth. From there, the battalion began its movement along the coast toward Seria. However, despite the strategic importance of the town's oil wells, there was only one encounter with the enemy at the Bira River on June 20 before the town was occupied the following day, only to find the oil wells ablaze.  At Seria, the oil wells were ablaze. From the broken pipes that topped each well, burning oil gushed forth like fire from immense, hissing Bunsen burners. The pressure was so intense that the oil, as clear as petrol, only ignited several inches away from the pipe. Once ignited, it transformed into a tumbling cloud of flame, accompanied by billowing blue-black smoke. At approximately 1,000 feet, the plumes from more than 30 fires merged into a single canopy of smoke. This horrifying spectacle of waste persisted day and night. The men around Seria fell asleep to the hissing and rumbling of an entire oilfield engulfed in flames and awoke to the same din. The Japanese had set fire to 37 wells, destroyed buildings and bridges, and attempted to incapacitate vehicles, pumps, and other equipment by removing essential components and either discarding them in rivers or burying them. Consequently, the Australian engineers faced the daunting task of extinguishing the fires with only their own equipment, along with abandoned gear they could repair or make functional. They relied on assistance from local natives who had observed the Japanese hiding parts and employed methods of improvisation and selective cannibalization to tackle the crisis. Meanwhile, by June 19, raiding elements of the 2/15th Battalion had successfully secured Limbang. From this location, they began sending patrols up the Limbang River toward Ukong, along the Pandaruan River to Anggun, and east toward Trusan. The following day, after a naval bombardment by three American destroyers, the 2/13th Battalion landed unopposed at Lutong and quickly secured the area. On June 21, the Australians crossed the river and advanced into Miri without facing any resistance, successfully occupying the town and its oilfield by June 23. Turning their attention back north, on June 24, the 2/43rd Battalion began its advance toward Beaufort, swiftly moving through Kandu and reaching a position just north of the Padas River the next day. In response to their progress, Brigadier Porter ordered the 2/32nd Battalion to seize the railway terminus and the spur leading down to the river just south of Beaufort, while the 2/43rd focused on capturing the high ground dominating Beaufort from the north and east. This coordinated attack was launched on June 26. By the end of the day, the leading company of the 2/32nd had reached the Padas River, approximately 2,000 yards west of the railway terminus, while the leading company of the 2/43rd secured the railway north of the Padas, similarly positioned about 2,000 yards from Beaufort. On June 27, the 2/43rd continued their offensive, rapidly capturing the high ground overlooking Beaufort. During the afternoon, one company ascended Mount Lawley and pursued the retreating Japanese, cutting off their escape route at a track junction, while another company moved into the town, taking possession early that night. In the following hours and throughout June 28, the Australians faced a series of heavy counterattacks as they worked to consolidate their positions. Meanwhile, the 2/32nd Battalion successfully captured the railway terminus, encountering only slight opposition, with one company executing a wide flanking maneuver to the Padas just upstream from Beaufort. Under heavy bombardment from artillery and mortars, the bulk of the 368th Independent Battalion began to retreat along the Australian-held track in the early hours of June 29. While many were killed during this withdrawal, most managed to escape. At intervals groups of two or three walked into the company area in the darkness and were killed. Fire was strictly controlled, and one platoon was credited with having killed 21 Japanese with 21 single shots fired at ranges of from five to 15 yards. One Japanese walked on to the track 50 yards from the foremost Australian Bren gun position and demanded the surrender of the Australians who were blocking the Japanese line of retreat. According to one observer his words were: "Surrender pliz, Ossie. You come. No?" He was promptly shot. One company counted 81 Japanese killed with "company weapons only" round the junction and estimated that at least 35 others had been killed; six Australians were slightly wounded.  By morning, the fighting was virtually over, and the mop-up of the disorganized enemy force commenced. The attack on Beaufort cost the 24th Brigade 7 men killed and 38 wounded, while the Australians counted 93 Japanese dead and took two prisoners. Meanwhile, the 2/28th Battalion secured Lumadan village, where it made contact with the 2/32nd. Porter then ordered this battalion to pursue the retreating Japanese eastward, successfully securing the Montenior Besar railway bridge by July 4. The 2/32nd Battalion proceeded to attack toward Papar, encountering little opposition as they captured Membakut on July 5, followed by Kimanis on July 10, and finally Papar on July 12. Turning back south, the 2/17th Battalion occupied Kuala Belait on June 24, where they discovered evidence of a massacre of Indian prisoners of war.  Indian prisoners of war began reaching the lines of the 2/17th Battalion at Seria on June 22. By the end of the month, a total of 41 had arrived, reporting a horrific event: on June 14, the Japanese had slaughtered a portion of a group of more than 100 Indian prisoners at Kuala Belait. The Australians discovered 24 charred bodies at the site, along with evidence indicating that others had also been killed. A report by the 2/17th noted, "The motive for the massacre is not clear, and whether a partial loss of rations, the waving of flags, or simply Japanese brutality was responsible cannot be determined." The surviving Indians were found to be starving, with many suffering from illness. Colonel Broadbent remarked, "The loyalty and fortitude of these Indians has been amazing and is a lesson to us all. Even now, their standard of discipline is high." Two days later, patrols made contact with the 2/13th Battalion at the Baram River. Pushing south along Riam Road, the patrols of the 2/13th clashed with the Japanese at South Knoll, which they captured by the end of the month. Throughout July, the 2/13th continued patrolling down Riam Road against some opposition, eventually pushing the Japanese beyond Bakam by August. At the same time, the 2/17th conducted deep patrols southward from Kuala Belait, particularly along the Baram River toward Bakung, Marudi, and Labi. Overall, Australian losses during the North Borneo Offensive totaled 114 killed and 221 wounded, while they captured 130 prisoners and accounted for at least 1,234 Japanese killed. Following the conclusion of conventional military operations, Wootten's troops began to support the efforts of Australian-sponsored native guerrillas operating in Sarawak under Operation Semut and in British North Borneo as part of Operation Agas.  Between March and July 1945, five Special Operations Australia “SOA” parties were inserted into North Borneo. The Agas 1 and 2 parties established networks of agents and guerrillas in northwestern Borneo, while the Agas 4 and 5 parties, landed on the east coast, achieved little in their missions. The Agas 3 party investigated the Ranau area at the request of the 1st Corps. The results of Operation Agas were mixed; although its parties established control over their respective areas of operation and provided intelligence of variable quality, they were responsible for killing fewer than 100 Japanese soldiers. In parallel, as part of Operation Semut, over 100 Allied personnel, mainly Australians, were inserted by air into Sarawak from March 1945, organized into four parties. These parties were tasked with collecting intelligence and establishing guerrilla forces. The indigenous Dayaks of Sarawak's interior enthusiastically joined these guerrilla groups, essentially allowing SOA personnel to lead small private armies. No. 200 Flight RAAF and the Royal Australian Navy's Snake-class junks played crucial roles in this campaign, facilitating the insertion of SOA personnel and supplies. The guerrilla forces launched attacks to gain control of the interior of Sarawak, while the 9th Division focused on coastal areas, oilfields, plantations, and ports in North Borneo. The guerrillas operated from patrol bases around Balai, Ridan, and Marudi, as well as in the mountains and along key waterways, including the Pandaruan and Limbang Rivers, and along the railway connecting Beaufort and Tenom. Their objective was to disrupt Japanese troop movements and interdict forces as they withdrew from the main combat zone. The RAAF conducted air strikes to support these lightly armed guerrillas, who at times had to evade better-armed Japanese units. These guerrilla forces successfully raided several key towns and facilities, significantly disrupting enemy movements and efforts. It is estimated that over 1,800 Japanese soldiers were killed in North Borneo through guerrilla actions, particularly by the fearsome Dayak people, whose fierce tactics and local knowledge played a crucial role in these operations. I would like to take this time to remind you all that this podcast is only made possible through the efforts of Kings and Generals over at Youtube. Please go subscribe to Kings and Generals over at Youtube and to continue helping us produce this content please check out www.patreon.com/kingsandgenerals. If you are still hungry after that, give my personal channel a look over at The Pacific War Channel at Youtube, it would mean a lot to me. In the final throes of the Pacific War, the Battle of Okinawa became a fierce battleground of sacrifice and honor. As American forces, led by General Buckner, advanced, they shattered Japanese defenses, pushing them into a desperate retreat. On June 21, General Ushijima and Lieutenant General Cho, recognizing their imminent defeat, committed seppuku, adhering to the samurai code. The chaotic battle led to staggering casualties, with many Japanese soldiers surrendering, realizing their cause was lost. By June's end, Okinawa was secured, symbolizing not only a victory but also the tragic cost of war, with countless lives lost on both sides.

Smart Biotech Scientist | Bioprocess CMC Development, Biologics Manufacturing & Scale-up for Busy Scientists
163: How Moss Enables Production of Unproducible Protein Therapeutics with Andreas Schaaf - Part 1

Smart Biotech Scientist | Bioprocess CMC Development, Biologics Manufacturing & Scale-up for Busy Scientists

Play Episode Listen Later Jun 17, 2025 23:48


What if the future of "impossible" protein therapeutics is hiding in your backyard?For decades, CHO cells have ruled the biotech kingdom as the undisputed champions of complex protein production. But here's the uncomfortable truth: countless breakthrough therapies are gathering dust on laboratory shelves—not because the science failed, but because traditional hosts can't produce them.Enter moss. Yes, moss. That humble green organism clinging to rocks and trees might just be the biotech industry's best-kept secret.In this eye-opening episode, David Brühlmann sits down with Andreas Schaaf, Managing Director and CSO of Eleva, who's spent over 20 years turning the "impossible" into reality. Andreas didn't just stumble upon moss; he co-developed Eleva's revolutionary moss-based platform from wild concept to commercial-scale game-changer, propelling the company into clinical trials.Here are three reasons why this episode is worth listening to:Moss as a Game Changer: More than a plant, moss is a higher eukaryote with mammalian-like protein production, including post-translational modifications and human-compatible glycosylation.Overcoming Bioprocessing Barriers: CHO cells are the industry gold standard, especially for monoclonal antibodies. But what about the therapeutic proteins that CHO can't handle? Many promising candidates end up shelved—not because the science isn't sound, but because existing production platforms hit their limits.Bioprocessing, Simplified: Moss grows in standard bioreactors using familiar workflows—just with a whole organism instead of suspended cells.Curious about how plant-based systems could solve your protein production challenges? Dive into this episode to discover how moss could revolutionize your approach to challenging proteins; and let us know about your own production hurdles.Connect with Andreas Schaaf:LinkedIn: www.linkedin.com/in/andreas-schaaf-b3797716Website: www.elevabiologics.comNext step:Book a free consultation to help you get started on any questions you may have about bioprocessing analytics: https://bruehlmann-consulting.com/callDevelop bioprocessing technologies better, faster, at a fraction of the cost with our 1:1 Strategy Call: The quickest and easiest way to excel biotech technology development. Book your call at www.bruehlmann-consulting.com/call/Support the show