POPULARITY
Tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ám ảnh mê muội phải thống nhất Đài Loan? Chuyên gia truyền thông Đường Hạo bàn sâu về vấn đề này trong chương trình “Ngã tư thế giới” của ông rằng: Mục tiêu này không thuần túy là “thống nhất tổ quốc” và “hoàn thành đại nghiệp”, tham vọng lớn phía sau là “lộ trình các bước” giành quyền bá chủ toàn cầu – Đài Loan là bước đầu tiên và quan trọng nhất trong lộ trình đó.Mời đọc bài tại: https://trithucvn2.net/trung-quoc/duong-hao-thong-nhat-dai-loan-la-buoc-chot-dau-tien-de-dcstq-xung-ba-the-gioi.html
Từ ngày 21 – 29/6, quân đội Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã liên tục tung ra ba thông tin quân sự hạng nặng: kiểm toán trách nhiệm kinh tế đối với giới tướng lĩnh, trung ương kiểm soát lực lượng quân dự bị, và xây dựng Đảng trong quân đội. Có quan điểm cho rằng động thái cho thấy lãnh đạo ĐCSTQ Tập Cận Bình không yên tâm với quân đội. Có nguồn tin của giới “Hồng nhị đại” (thế hệ Đỏ thứ hai) ĐCSTQ cho biết hiện nay ông Tập như đang ở miệng núi lửa, trong đó không loại trừ nguy cơ đảo chính, vì vậy vấn đề đang được quan tâm hiện nay là liệu quân đội có sẵn sàng bảo vệ ông Tập Cận Bình hay không.Mời đọc bài tại: https://trithucvn2.net/trung-quoc/quan-doi-dcstq-co-san-sang-bao-ve-ong-tap-can-binh-khong.html
Nhà bình luận các vấn đề thời sự Chương Thiên Lượng (Zhang Tianliang) đã đưa ra 6 lý do tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không thể tấn công Đài Loan và 4 lợi thế mà Đài Loan có được khi chống lại cuộc tấn công xâm lược của ĐCSTQ.Mời đọc bài tại: https://trithucvn2.net/the-gioi/ts-chuong-thien-luong-6-ly-do-dcstq-khong-dam-tan-cong-dai-loan-bang-vu-luc.html
Chuyện quan trường Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vốn đầy “thâm cung bí sử” vẫn luôn được thế giới bên ngoài tò mò muốn tìm hiểu, dưới đây là vài chuyện liên quan qua các thời kỳ Mao, Đặng, Giang, Hồ, Tập.Mời đọc bài tại: https://trithucvn2.net/blog/quan-truong-tq-mao-va-hoa-thuong-bi-an-giang-thao-tung-ho-tap-duoc-cha-ho-tro.html
Dưới thời Mao Trạch Đông nắm quyền cai trị Trung Quốc Đại Lục, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khống chế xã hội và người dân vô cùng chặt chẽ. Nếu như tổng hợp các phương thức khống chế và tẩy não này lại, thì có thể khiến người ta phải giật mình kinh sợ.Mời đọc bài tại: https://trithucvn2.net/trung-quoc/trung-quoc-cac-hinh-thuc-kiem-soat-va-tay-nao-nguoi-dan.html
Trong đất nước độc tài độc đảng thì tài sản đất nước đồng nghĩa tài sản của Đảng và Nhà nước, chế độ công hữu đã biến đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã trở thành địa chủ duy nhất trên vùng đất rộng lớn Trung Quốc Đại Lục! Chúng nắm trong tay toàn bộ đất đai và quyền lực, thoải mái thúc đẩy “phát triển đất đai” trên toàn quốc thu về nguồn “tài chính đất đai” vô tận!Mời đọc bài tại: https://trithucvn2.net/trung-quoc/che-do-cong-huu-bien-dcstq-thanh-sieu-dia-chu-nhu-the-nao.html
Hội nghị Trung ương lần thứ 3 của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lần thứ 20 được nhiều người cho rằng đã đánh dấu một thời điểm quan trọng trong chính trị Trung Quốc, khi củng cố một lộ trình cho nền kinh tế Trung Quốc trong 10 năm tới, và ông Tập Cận Bình chuẩn bị cho nhiệm kỳ thứ tư.
Những bài học kinh nghiệm rút ra từ sự sụp đổ của Liên Xô ...đã giúp ĐCSTQ hình thành chiến lược tồn tại của mình trong thời kỳ hậu khủng hoảng Thiên An Môn. Xem thêm.
Trong một nước độc lập và có sự tôn nghiêm quốc gia, bất kỳ đoàn thể hoặc tổ chức nào cũng đều phải tôn trọng nhà nước, phải tuân thủ pháp luật của nhà nước. Đảng CSTQ cũng phải như vậy. Xem thêm.
Trương Đức Giang, một đảng viên ĐCSTQ 76 tuổi, người đã tham dự mật nghị thường niên Bắc Đới Hà hồi tháng 8, là chìa khóa giúp chúng ta hiểu những gì đang thực sự xảy ra bên trong Trung Quốc của Tập Cận Bình. Xem thêm.
Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã chết. Ông ta đã chà đạp lên xương máu của sinh viên trong vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6/1989, và điên cuồng bức hại các học viên Pháp Luân Công. Giang sẽ bị đóng đinh vào cây cột ô nhục trong lịch sử cùng với ĐCSTQ. Ông Ngô Tộ Lai, cựu Phó giám đốc Ban Nghiên cứu Khoa học của Học viện Nghệ thuật Quốc gia Trung Quốc, kiêm Giám đốc Tạp chí Lý luận và Phê bình Văn học, tiết lộ rằng vào năm 1999, Giang Trạch Dân, người chuẩn bị rời nhiệm sở, đã buộc ông Hồ Cẩm Đào phải đàn áp Pháp Luân Công. Ngày 30/11, trong một cuộc phỏng vấn độc quyền với Epoch Times, ông Ngô cho biết: “Theo tôi thấy, Pháp Luân Công là một môn phái ôn hòa, đại chúng, và tổ chức tự nguyện. Tôi cũng thấy rất nhiều nơi ở Bắc Kinh họ luyện công cùng nhau, đặc biệt là có rất nhiều người cao tuổi tập thể dục cùng nhau.” --- Send in a voice message: https://podcasters.spotify.com/pod/show/tu-dien-lich-su/message
Tháng 6/1950, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) quyết định phát động chiến dịch “Cải cách Ruộng đất”. Ngay sau khi mệnh lệnh được ban bố, toàn bộ vùng nông thôn lập tức chìm trong khủng bố đỏ và cơn bão đẫm máu, đầu của hơn 2 triệu địa chủ lần lượt rơi xuống đất. Vì sao ĐCSTQ thực hiện “Cải cách Ruộng đất”? Vì sao họ lại giết nhiều địa chủ như vậy? Mục đích chính đầu tiên của cuộc Cải cách Ruộng đất của ĐCSTQ là cướp bóc của cải của địa chủ. --- Send in a voice message: https://podcasters.spotify.com/pod/show/tu-dien-lich-su/message
Tin tức lớn nhất trong chuyến thăm Moscow của Tập Cận Bình lại không liên quan đến ngoại giao. Đó là cảnh một nhân vật bất ngờ bước xuống máy bay ngay sau Tập – Thái Kỳ, một trong bảy thành viên của Ban Thường vụ Bộ Chính trị, cơ quan ra quyết định hàng đầu của ĐCSTQ. Xem thêm.
Cho đến nay, Đài truyền hình trung ương Trung Quốc vẫn chưa phát sóng – hay chính xác hơn là không thể phát sóng – đoạn clip gây tranh cãi, trong đó Lý Khắc Cường đưa ra nhận xét mà một số người đã diễn giải là lời chỉ trích Chủ tịch Tập Cận Bình, Tổng bí thư ĐCSTQ...rõ ràng Lý đã nói những lời này: “Trời xanh nhìn thấu chuyện trần gian. Ông trời có mắt.” Xem thêm.
Ngày 17/12/2022, trong kỳ họp thường niên năm 2023 của Thời báo Hoàn cầu với chủ đề “Trung Quốc và thế giới sau Đại hội 20 của ĐCSTQ”, các chuyên gia đã thảo luận sôi nổi xung quanh vấn đề “Cuộc xung đột Nga – Ukraine sẽ kết thúc theo phương thức nào?” Xem thêm.
Hình ảnh tổng thống Mỹ Joe Biden bắt tay đồng nhiệm Trung Quốc Tập Cận Bình tại Bali, Indonesia, ngày 14/11/2022 được cho là hình ảnh nổi bật nhất trong ngày. Đây là lần đầu tiên hai lãnh đạo Mỹ - Trung gặp nhau trực diện, kể từ khi Joe Biden đặt chân vào Nhà Trắng cách nay hai năm. Nhưng liệu cuộc gặp này có thể giúp hạ nhiệt những căng thẳng Mỹ - Trung và giảm thiểu rủi ro đối đầu quân sự giữa hai nước ? Kết thúc hơn ba giờ đối thoại trực tiếp đầu tiên, hai nguyên thủ Mỹ và Trung Quốc đã nhất trí tạo một nền tảng mới cho mối quan hệ song phương, đồng thời giải quyết các mối quan tâm cuẩ hai nước và toàn cầu. Đôi bên cam kết hỗ trợ thành lập các nhóm làm việc chung với việc ngoại trưởng Mỹ Anthony Blinken sẽ có chuyến thăm Bắc Kinh vào đầu năm 2023. Trước cuộc họp, Bắc Kinh và Washington từng tuyên bố không mong muốn để mối quan hệ giữa hai nước « nằm ngoài tầm kiểm soát ». Michael Klare, phóng viên chuyên mục Quốc Phòng cho trang mạng The Nation, đồng thời cũng là giáo sư danh dự nghiên cứu về hòa bình và an ninh thế giới tại đại học Hampshire, trên kênh truyền hình DemocracyNow trước hết lưu ý, cuộc gặp thượng đỉnh Mỹ - Trung lần này diễn ra trong một bối cảnh, căng thẳng giữa hai nước đã ở mức tồi tệ nhất từ nhiều thập kỷ qua, một mức độ căng thẳng cao chưa từng thấy, đặc biệt trong hồ sơ Đài Loan. Ông giải thích : « Từ khi bà Nancy Pelosi đến thăm Đài Loan hồi tháng 8/2022, Trung Quốc gia tăng các hoạt động quân sự xung quanh đảo Đài Loan. Cùng lúc đó, Hoa Kỳ cũng tăng cường các áp lực quân sự của chính mình chống lại Trung Quốc khi đúc kết các thỏa thuận quân sự với Úc và củng cố các mối liên minh quân sự với Hàn Quốc và Nhật Bản. Khi dừng chân ở Cam Bốt trên đường đi từ Charm el-Cheikh đến Bali, Biden đã gặp các lãnh đạo của hai nước này. Rõ ràng có một sự gia tăng các căng thẳng quân sự tại Thái Bình Dương mà theo ý tôi, nếu họ cứ tiếp tục theo đà này, sớm hay muộn, điều đó có thể dẫn đến đối đầu quân sự. Vì vậy, những gì phải diễn ra tại cuộc họp này chính là hai nguyên thủ tìm ra một cách nào đó để hạ nhiệt căng thẳng và tìm ra các phương cách giảm thiểu nguy cơ đối đầu quân sự, bất kể là ở Đài Loan hay là tại vùng Biển Đông. Cả hai nguyên thủ đều nhấn mạnh đến việc nhất thiết phải xử lý cuộc khủng hoảng, tránh các cuộc xung đột. Đây thật sự là mục tiêu của cuộc họp lần này. » Đài Loan : « Lằn ranh đỏ » Trung Quốc vạch cho Mỹ Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị sau cuộc họp tuyên bố cuộc gặp đã đạt được « các mục tiêu mong đợi là trao đổi sâu sắc, có ý định rõ ràng, vạch ra các "lằn ranh đỏ" ngăn ngừa xung đột, chỉ ra phương hướng và thảo luận hợp tác". Nhưng theo ghi nhận từ Ishaan Tharoor, một cây bút xã luận của tờ Washington Post, cuộc gặp thượng đỉnh Joe Biden và Tập Cận Bình đã không được kết thúc bằng một họp báo chung hay một tuyên bố chung, một sự tinh tế ngoại giao thường chỉ ra mức độ tin cậy và mục tiêu chung giữa đôi bên. Sự việc cho thấy giữa Washington và Bắc Kinh vẫn còn nhiều mâu thuẫn lớn. Trong số này, hồ sơ Đài Loan là vấn đề cấp bách nhất trong cuộc đối đầu Mỹ - Trung. Theo diễn giải từ phía Nhà Trắng, trong cuộc trao đổi riêng, tổng thống Biden đã nhấn mạnh với đồng nhiệm Tập Cận Bình về những hành động « ngày càng hung hăng » của Trung Quốc đối với hòn đảo « tự cai quản », khi cho rằng các hoạt động quân sự của Trung Quốc gần hòn đảo và các cuộc xâm nhập không phận Đài Loan đã tăng đáng kể. Phía Trung Quốc, qua thông cáo của bộ Ngoại Giao, cho biết Tập Cận Bình không ngần ngại đáp lại rằng tương lai của Đài Loan « là điều cốt lõi trong số các lợi ích cơ bản của Trung Quốc » và là một « lằn ranh đỏ » mà Hoa Kỳ không nên vượt qua. Chỉ có điều trong hồ sơ này, sự đồng thuận lưỡng đảng tại Mỹ ngày một lớn. Một số nhà lập pháp thậm chí đang xúc tiến việc bỏ phiếu thông qua dự thảo Đạo Luật Chính Sách Đài Loan (Taiwan Policy Act). Văn bản này sẽ cho phép chính phủ Mỹ có thể trang bị vũ khí và huấn luyện binh sĩ Đài Loan trước khả năng xảy ra một cuộc xâm chiếm quân sự của Trung Quốc, theo cùng một cách thức mà Mỹ đang hậu thuẫn cho Ukraina sau khi xe tăng Nga băng qua biên giới. Các nhà hoạch định quân sự Mỹ nghĩ rằng triển vọng một hành động quân sự Trung Quốc chống Đài Loan là cao trong những năm sắp tới. Điểm đặc biệt đáng chú ý trong văn bản, theo như giải thích của nhà nghiên cứu về Đông Á, Antoine Bondaz, Quỹ Nghiên Cứu Chiến Lược, trong một lần trả lời phỏng vấn ban Tiếng Việt đài RFI, Taiwan Policy Act có thể chỉ định Đài Loan như là « một đồng minh chính không thuộc khối NATO. Một thuật ngữ, khái niệm cho đến nay chỉ dành cho các đồng minh lớn của Mỹ như Hàn Quốc, Nhật Bản hay như là Úc. » Tuy nhiên, theo quan điểm của Michael Klare, với ý định này, Hoa Kỳ dường như cũng đang góp phần làm gia tăng căng thẳng trong khu vực. Bởi vì, theo cách nhìn từ phía Trung Quốc, chính Mỹ là bên gây hấn, khi tìm cách đưa Đài Loan tham gia vào một liên minh quân sự cùng với Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc và trong một chừng mực nào đó là Ấn Độ trong khuôn khổ chiến lược chuỗi đảo và các nước bao vây, nhằm chặn đà đi lên của Trung Quốc. Trên kênh truyền hình Democracy Now, Michael Klare cảnh báo : « Nếu Hoa Kỳ nói rằng Đài Loan sẽ tham gia vào hệ thống liên minh của Mỹ như chính quyền Biden tuyên bố, điều này sẽ gây ra một cuộc xung đột, có nguy cơ dẫn đến một cuộc thế chiến thứ ba, tương tự cho cả việc Trung Quốc xâm chiếm đảo. Ở đây, chúng ta đang trong một tình huống nguy hiểm. » Nga và lập trường « mập mờ » của Trung Quốc Mâu thuẫn lớn thứ hai là cuộc chiến Ukraina do Nga phát động. Hoa Kỳ ca tụng đồng thuận giữa Tập Cận Bình và Joe Biden, theo đó, tổng thống Nga không nên dọa dùng vũ khí hạt nhân trong cuộc xung đột tại Ukraina. Nhưng lập trường này lại không được trình bày trong biên bản tóm tắt cuộc thảo luận của phía Trung Quốc. Ông Tập Cận Bình chỉ tuyên bố rằng cuộc khủng hoảng tại Ukraina chưa có được một « giải pháp đơn giản » và « cuộc đối đầu giữa các đại cường là nên được tránh ». Hơn nữa, thông cáo của bộ Ngoại Giao Trung Quốc ghi rằng nếu như Matxcơva và Kiev nhất thiết nên nối lại đàm phán, thì Mỹ, Liên Hiệp Châu Âu và NATO cũng nên mở đối thoại với Nga. Quan điểm này đã không xuất hiện trong tuyên bố từ Mỹ. Giáo sư Ian Chong, trường đại học Quốc Gia Singapore, trên tờ JapanTimes nhận định sự việc phản ảnh quan điểm của Bắc Kinh, xem Mỹ, EU và NATO là « những bên trực tiếp gây ra xung đột, chứ không phải là vấn đề Nga xâm lược Ukraina. » Về điểm này, Jean-François Di Meglio, chủ tịch Trung tâm châu Á, chuyên gia kinh tế, giáo sư trường đại học Paris Dauphine, trên kênh truyền hình quốc tế Pháp France 24 đưa thêm một số nhận định về thái độ của Trung Quốc đối với Nga. Jean-François Di Meglio : « Trên trường quốc tế, nhìn chung Trung Quốc hết sức cẩn trọng. Bắc Kinh không bao giờ gởi đi một thông điệp rõ ràng vì đủ lý do. Trước hết là bởi vì Trung Quốc không có đồng minh. Ngược lại, điều chắc chắn chính là Trung Quốc cũng không sử dụng cùng những lá bài liên kết "bị chia năm xẻ bảy" như phương Tây. Do vậy liên quan đến Nga, người ta không thể nói rằng Trung Quốc là đối thủ của Nga, hay Trung Quốc đã chọn phe khác với phe của Nga hay Trung chọn theo phe Nga. Điển hình là tại thượng đỉnh Tổ chức Hợp tác Thượng Hải năm nay, Tập Cận Bình đã cẩn trọng quyết định không đi thẳng đến Samarkand mà đã ghé thăm Kazakhstan trước, một vùng lãnh thổ trước đây khá quan trọng đối với Nga để bắn đi một thông điệp với ông Putin rằng Samarkand chí ít cũng quan trọng như là Kazakhstan. » Cuộc gặp Joe Biden – Tập Cận Bình : Nghỉ giải lao giữa hai hiệp đấu ? Một bất đồng lớn khác cũng đáng chú ý là hồ sơ Bắc Triều Tiên. Chủ nhân Nhà Trắng hối thúc đồng nhiệm Trung Quốc, với tư cách là quốc gia bảo trợ chính, sử dụng ảnh hưởng của mình đối với Bình Nhưỡng để ngăn chận Bắc Triều Tiên trang bị vũ khí hạt nhân sau loạt bắn thử tên lửa kỷ lục. Mỹ và các đồng minh trong khu vực ngày càng lo ngại chế độ Kim Jong Un sẽ sớm thực hiện vụ thử hạt nhân đầu tiên kể từ năm 2017. Tuy nhiên, thông cáo của Trung Quốc lại không đề cập đến Bắc Triều Tiên, cũng như mối quan tâm của Mỹ trong nhiều vấn đề khác như nhân quyền ở Tân Cương, Hồng Kông, Tây Tạng. Một ngày sau cuộc gặp thượng đỉnh, ngoại trưởng Vương Nghịchỉ cho biết chủ tịch Tập Cận Bình đã nhắc lại lập trường của Bắc Kinh là Bình Nhưỡng « có lý » khi lo cho an ninh của chính mình. Nhìn lại những phát biểu giữa hai phía Mỹ và Trung Quốc, chuyên gia về kinh tế, Jean-François Di Meglio, nhận định, cuộc gặp thượng đỉnh đầu tiên này giữa Joe Biden và Tập Cận Bình chỉ cho phép đôi bên tạm hạ nhiệt căng thẳng. Ông ví cuộc dàn xếp này như là quãng thời gian « nghỉ lấy sức » giữa hai hiệp đấu, trong bối cảnh cả Hoa Kỳ và Trung Quốc đang chịu nhiều sức ép từ trong nước và bên ngoài. Jean-François Di Meglio : « Trung Quốc của ông Tập Cận Bình, bất chấp vẻ bề ngoài thành công rực rỡ của Đại hội 20 ĐCSTQ, vào lúc này đang bị dồn vào chân tường. Suy thoái kinh tế đúng là không hiện hữu ở Trung Quốc, nhưng khi tăng trưởng kinh tế chỉ ở mức 2,5%, hay 3%, rồi mối đe dọa dân số, tỷ lệ thất nghiệp cao, thì đúng là vào lúc này người ta không thể quá tập trung vào một cuộc đối đầu trực diện với đối tác muôn thuở. Họ cần nghỉ lấy sức, giống như là đợt nghỉ giải lao giữa hai hiệp đấu. » Ngược lại, về phía Hoa Kỳ, trước hệ quả do chiến tranh Ukraina mà Nga phát động gây ra, dẫn đến lạm phát tăng vọt, giá nhiên liệu tăng cao, gây khó khăn cho đời sống thường nhật và cho sản xuất, sức ép từ người dân trong nước và từ các nước đồng minh cũng như cộng đồng quốc tế mỗi lúc một lớn buộc chính quyền Biden phải chấp nhận lùi bước. Đối với Washington, kỳ « nghỉ dưỡng sức » này cũng là lúc để chuẩn bị cho một trận đấu khác lớn hơn mà cả Trung Quốc và Hoa Kỳ đang nhắm đến, nhằm giành thế bá quyền làm chủ công nghệ bán dẫn, cho phép thống trị thế giới trong tương lai.
Trung tuần tháng 10/2022, tại Đại hội Đảng CS Trung Quốc, Tập Cận Bình tuyên bố không từ bỏ khả năng dùng vũ lực để thống nhất Đài Loan, đồng thời đưa vào điều lệ Đảng điều khoản « phản đối Đài Loan độc lập ». Trước đó một tháng, Ủy Ban Đối Ngoại Thượng Viện Mỹ đã chấp nhận dự thảo Đạo luật Chính sách Đài Loan. Theo nhiều nhà quan sát, nếu được Quốc Hội lưỡng viện Mỹ thông qua, đạo luật này có thể đi ngược với chính sách « một nước Trung Hoa duy nhất ». Những động thái này giữa Mỹ và Trung Quốc đặt ra nhiều câu hỏi : Liệu chiến tranh giữa Trung Quốc và Đài Loan có sớm xảy ra hay không như dự báo của ngoại trưởng Mỹ ngày 17/10/2022, nhất là khi ông Tập Cận Bình bổ nhiệm nhiều tướng lĩnh thân cận vào Quân Ủy Trung Ương ? Và Washington tính gì khi muốn Quốc hội lưỡng viện thông qua dự thảo Đạo luật Chính sách Đài Loan ? Liệu điều này có đồng nghĩa với việc Washington sẽ từ bỏ chính sách « một nước Trung Hoa duy nhất » ? Để giải đáp những thắc mắc này, RFI Tiếng Việt đặt câu hỏi với nhà nghiên cứu Antoine Bondaz, chuyên gia về Đông Bắc Á, Quỹ Nghiên Cứu Chiến Lược (FRS). Mời quý vị theo dõi. ********** RFI Tiếng Việt : Kính chào Antoine Bondaz. Trước hết, ông có thể cho biết đâu là những nét chính của dự thảo Đạo luật Chính sách Đài Loan (Taiwan Policy Act) ? Văn bản mới này có gì khác so với Đạo luật Quan hệ Đài Loan (Taiwan Relations Act) ? Antoine Bondaz : Đây là một văn bản quan trọng, củng cố các cam kết của Quốc hội Mỹ, đặc biệt là những cam kết năm 1979, thông qua điều mà ngày nay người ta vẫn gọi là Đạo luật Quan hệ Đài Loan. Đó là một văn bản mà cho đến ngày nay định hình, cấu trúc mối quan hệ không chính thức giữa Đài Loan và Hoa Kỳ kể từ khi Mỹ không còn các mối quan hệ ngoại giao với Trung Hoa Dân Quốc, chính thể ở Đài Loan. Do đó, mục tiêu của Đạo luật Chính sách Đài Loan chính là nhằm tăng cường hơn nữa các cam kết đối với Đài Loan vào một thời điểm mà rõ ràng có những lo lắng về tình hình eo biển Đài Loan, nhất là trước việc Trung Quốc tiếp tục phát triển các năng lực và thái độ cũng như là chính sách của Trung Quốc đối với Đài Loan ngày một cứng rắn hơn. Trong văn bản này có nhiều yếu tố. Đặc biệt, người ta nói đến việc chỉ định Đài Loan như là một đồng minh chính, không thuộc NATO. Đây là một thuật ngữ và một khái niệm cho đến nay chỉ dành cho các đồng minh lớn của Mỹ mà không thuộc Liên minh quân sự Bắc Đại Tây Dương NATO, chẳng hạn như Hàn Quốc, Nhật Bản, hay Úc. Thế nên, có rất nhiều người nói về khái niệm này được áp dụng cho Đài Loan. Dù vậy, cũng nên nhìn sự việc một cách tương đối, bởi vì trên hết khái niệm này cho phép tạo điều kiện thuận lợi cho việc bán vũ khí. Ở đây có hai điều cần lưu ý : Thứ nhất, việc bán vũ khí của Mỹ cho Đài Loan đã tồn tại trong nhiều thập kỷ, và hơn nữa, chúng đã được ghi trong Đạo luật Quan hệ Đài Loan năm 1979. Điểm thứ hai là có những điều khoản chính thức ở Mỹ, trên phương diện bán vũ khí, đã xem Đài Loan như là một đồng minh lớn không thuộc khối NATO. Vậy trong trường hợp lưỡng viện Mỹ sẽ thông qua Đạo luật Chính sách Đài Loan, điều này có làm thay đổi chính sách « một nước Trung Hoa duy nhất » mà Mỹ áp dụng cho đến nay ? Antoine Bondaz : Đương nhiên là Không. Bởi vì chính sách « một nước Trung Hoa duy nhất » được Mỹ thực hiện, trên thực tế chỉ công nhận một nước Trung Quốc, có quan hệ ngoại giao với Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nhưng không tỏ ý kiến về quy chế cho Đài Loan, nghĩa là Hoa Kỳ không xem xét, không nói rằng Đài Loan là một phần của Trung Quốc và thậm chí ít hơn rằng Đài Loan là một phần của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là toàn bộ sự khác biệt so với điều mà Bắc Kinh gọi là nguyên tắc, chứ không phải là chính sách, nhưng nguyên tắc « một nước Trung Hoa duy nhất », có nghĩa là chỉ có một Trung Quốc, đó là Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và Đài Loan là một phần lãnh thổ của nước này. Như vậy, về điểm này, sẽ không có gì thay đổi trong đường lối chính thức của Mỹ, nghĩa là Hoa Kỳ sẽ không thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Hoa Dân Quốc, tức Đài Loan. Vậy ý đồ thật sự của Mỹ là gì khi muốn thông qua Đạo luật Chính sách Đài Loan ? Antoine Bondaz : Ý định của Quốc hội Mỹ là thông qua Đạo luật Chính sách Đài Loan nhằm tăng cường các mối quan hệ, không phải là ngoại giao, mà là các mối quan hệ hợp tác với Đài Loan và gởi đi một thông điệp quan trọng đến người dân Đài Loan rằng Mỹ thật sự quan tâm đến Đài Loan, rằng hòn đảo này là một mối bận tâm đối với Mỹ v.v… Đây là một thông điệp quan tâm gởi đến Đài Loan, nhưng đó cũng là một thông điệp gởi đến Trung Quốc, để nhắc Trung Quốc rằng Hoa Kỳ phản đối mọi thay đổi đơn phương và bằng vũ lực nguyên trạng tại eo biển Đài Loan, vào một thời điểm mà Trung Quốc, thông qua các năng lực và hành vi của mình, mỗi ngày đều thể hiện ý muốn thay đổi nguyên trạng. Về phía Trung Quốc, người ta cũng nhận thấy Bắc Kinh mỗi lúc có những lời lẽ cứng rắn. Trong kỳ đại hội 20 Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ), lần đầu tiên, Tập Cận Bình đưa vào điều lệ Đảng việc kiên quyết phản đối độc lập Đài Loan. Ông diễn giải thế nào về quyết định này của Tập Cận Bình ? Antoine Bondaz : Về phía Trung Quốc, chúng ta thấy rõ từ nhiều năm qua, có một lập trường về Đài Loan ngày càng triệt để, nghĩa là giành quyền kiểm soát Đài Loan luôn là một mục tiêu của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, và mục tiêu này không có gì mới cả. Điều thay đổi ở đây chính là các phương tiện, khả năng mà Trung Quốc đang có và cách mà Trung Quốc thể hiện quyết tâm giành quyền kiểm soát đảo. Chẳng hạn chúng ta còn nhớ là ngay từ năm 2005, đạo luật chống ly khai đã được thông qua, rồi Sách Trắng gần đây nhất về Đài Loan công bố tháng 8/2022, đề cập một cách công khai rõ ràng các tham vọng của Trung Quốc, kể cả khả năng mà Bắc Kinh bảo lưu quyền sử dụng các phương tiện phi hòa bình, nghĩa là quân sự, để ép buộc Đài Loan phải « hợp nhất ».. Tại sao tôi nói là trong ngoặc kép ? Là vì để lưu ý rằng Đài Loan chưa bao giờ là một phần của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cả. Do vậy, đây có lẽ sẽ không là một sự hợp nhất, mà là giành quyền kiểm soát hay đơn giản sáp nhập đảo. Quả thật, ông Tập Cận Bình trong kỳ đại hội 20 Đảng CSTQ, đã nhắc lại những yếu tố ngôn từ này của Trung Quốc, không có một sự tiến triển nào về chính sách Đài Loan của Trung Quốc. Những gì thay đổi chính là các tuyên bố của Trung Quốc càng lúc càng hung hăng và vì vậy, ở đây chúng ta thấy cũng một mục tiêu đó, nhưng với những năng lực mới và quyết tâm mỗi lúc rõ ràng hơn. Hoa Kỳ dự báo Trung Quốc rất có thể sẽ thúc đẩy nhanh hơn nữa thời hạn đánh chiếm Đài Loan từ đây đến năm 2030. Việc ông Tập Cận Bình bổ nhiệm các vị tướng lĩnh thân cận vào Quân Ủy Trung Ương, cơ cấu lãnh đạo quân sự tối cao của lực lượng vũ trang Trung Quốc càng củng cố thêm khả năng Đài Loan sẽ sớm bị tấn công. Ông đánh giá như thế nào về cảnh báo trên ? Antoine Bondaz : Chưa có ngày chiếm lấy Đài Loan. Rõ ràng, đây là những cân nhắc đang được Trung Quốc đưa ra trong số nhiều mục tiêu, chẳng hạn như nỗ lực giành quyền kiểm soát không nên dẫn đến việc làm suy yếu hệ thống chính trị Trung Quốc. Vì vậy, không có thời hạn cuối cùng, cũng không có ấn định một lịch trình, Trung Quốc sẽ rình rập chờ nắm lấy cơ hội. Đây cũng là lý do tại sao về phía Mỹ, mục tiêu đặt ra là tác động lên phương trình, những tính toán của Trung Quốc, bằng cách cũng thể hiện quyết tâm của Mỹ phản đối mọi thay đổi nguyên trạng một cách đơn phương và bằng vũ lực Những quyết định bổ nhiệm mới trong Quân Ủy Trung Ương là thú vị. Chúng cho thấy đó là những quân nhân dày dạn kinh nghiệm về Đài Loan. Trong mọi trường hợp, đó là những người từng có những trọng trách liên quan đến vấn đề Đài Loan được chỉ định trên thực tế. Đây không phải là điều hoàn toàn mới và những gì cần phải để ý ở đây chính là trên bình diện thuần túy quân sự, toàn bộ nỗ lực hiện đại hóa, bất kể là chất hay lượng, trong vòng 20, 30 năm qua từ phía Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân APL là nhắm đến việc giành quyền kiểm soát Đài Loan. Thế nên, việc bổ nhiệm những quân nhân này, những người từng đảm trách « hồ sơ Đài Loan » trong ngoặc kép vào những vị trí then chốt trong Quân Ủy Trung Ương, là một hệ quả khá hợp lý. Nhưng để hoàn thành « Giấc mơ Trung Hoa » vào năm 2049, cũng như tham vọng cá nhân, người đầu tiên trong lịch sử hợp nhất Trung Quốc với Đài Loan, ông Tập Cận Bình cũng rất có thể đẩy nhanh tiến độ xâm chiếm đảo ? Antoine Bondaz : Một điều rõ ràng đây chính là mục tiêu của Bắc Kinh. Chiếm lấy quyền kiểm soát Đài Loan là mục tiêu không thay đổi. Một lần nữa, Bắc Kinh có nhiều năng lực quan trọng hơn trước rất nhiều, điều đó đang mang lại nhiều cơ hội. Nhưng điều quan trọng ở đây chính là mối tương quan lực lượng, mối tương quan lực lượng của Đài Loan và cả của Hoa Kỳ. Rồi còn có quyết tâm bảo vệ đảo của người dân Đài Loan, quyết tâm bảo của Hoa Kỳ hậu thuẫn Đài Loan phòng thủ và do vậy Trung Quốc sẽ từ từ gia tăng áp lực với Đài Loan và nắm lấy cơ hội tiềm tàng. Điều đó không có nghĩa là sắp có một cuộc xung đột trong vài ngày tới, hay trong vài năm tới. Điều đó muốn nói rằng cần phải cẩn trọng và không nên tạo « cơ hội » cho Trung Quốc tìm cách thay đổi nguyên trạng. Tuy nhiên, trong cuộc chiến tranh Ukraina hiện nay do Nga phát động, Hoa Kỳ đang bận tâm lo cho Kiev. Cùng lúc này, Bắc Triều Tiên thời gian gần đây liên tục bắn thử nhiều tên lửa làm gia tăng căng thẳng trong khu vực. Xa hơn một chút là Iran, được cho là đang hỗ trợ Nga chống Ukraina. Như vậy, Trung Quốc cũng có thể tranh thủ thời cơ mở một mặt trận khác ở châu Á ? Antoine Bondaz : Đây là một tổ hợp các sự kiện cần theo dõi. Thứ nhất là khả năng gia tăng quân sự phía Trung Quốc và mối tương quan lực lượng giữa Trung Quốc và Đài Loan. Thứ hai là năng lực quân sự Mỹ và quyết tâm bảo vệ Đài Loan của Mỹ. Thứ ba, chính là khả năng quyết tâm châu Âu áp dụng hay không các biện pháp trừng phạt nếu chiến tranh xảy ra. Quả thật, có rất nhiều yếu tố sẽ ảnh hưởng đến việc ra quyết định của Trung Quốc. Chiến sự tại Ukraina đặt ra một câu hỏi về Đài Loan dù rằng cả hai hồ sơ này là hoàn toàn khác biệt. Ở đây, nếu có một bài học cần rút ra cho châu Âu và Mỹ, thì đó là chúng ta đã thất bại trong việc cứng rắn thuyết phục Nga không nên thay đổi nguyên trạng, cũng như không nên xâm lược Ukraina, và do vậy, chúng ta nên chắc chắn là giờ không nên thất bại trong việc ngăn cảnTrung Quốc xâm chiếm Đài Loan.
Ngay sau khi Đại hội 20 của ĐCSTQ vừa bế mạc, Hà Nội đã thông báo TBT Nguyễn Phú Trọng sẽ đi thăm chính thức Trung Quốc. Tuy không bất ngờ, nhưng thời điểm và bối cảnh của chuyến thăm này có hàm ý quan trọng đối với tương lai quan hệ Việt-Trung cũng như quan hệ Việt-Mỹ. Xem thêm.
Hiện đại hóa quân đội Trung Quốc là một trong những thành tố không thể thiếu để Bắc Kinh khẳng định vị thế cường quốc. Tập Cận Bình khi lên cầm quyền đã vạch ra ba mục tiêu : Một quân đội cơ giới hóa vào năm 2020, một quân đội hiện đại hóa năm 2035 và một quân đội đẳng cấp thế giới năm 2049. Tham vọng này còn nhằm « Hồi sinh » đế chế Trung Hoa giống thuở xưa, với mục đích sau cùng là hợp nhất hai bờ eo biển Đài Loan. Ý tưởng « Hồi sinh » một nước Trung Hoa là chiếc la bàn cho quyền lực Trung Quốc, định hướng cho tương lai đất nước. Tại Đại Hội đảng Cộng Sản Trung Quốc lần thứ XIX tháng 10/2017, khi bắt đầu nhiệm kỳ hai, Tập Cận Bình khẳng định rằng nỗ lực hiện đại hóa quân đội, bắt đầu từ những năm 1990, phải được tiếp tục và tiến hành trên ba phương diện : Năng lực, Học thuyết và Cấu trúc. Cải tổ cơ cấu và thách thức công nghệ Kế hoạch này của ông Tập Cận Bình được đề ra trong một bối cảnh thuận lợi : Trung Quốc đang trong giai đoạn tăng trưởng kinh tế thần kỳ, một lợi thế lớn tạo sức bật cho tiến trình hiện đại hóa năng lực quân đội. Số liệu thống kê do SIPRI công bố cho thấy ngân sách quốc phòng của Trung Quốc đã tăng gấp 12 lần, từ 21 tỷ đô la trong năm 1999 lên mức 260 tỷ vào năm 2019. Chuyên gia về Đông Bắc Á, Antoine Bondaz, thuộc Quỹ Nghiên Cứu Chiến Lược (FRS) của Pháp, trả lời phỏng vấn tạp chí Diplomatie (số ra tháng 6-7/2021) đưa ra so sánh, trong cùng một thời kỳ, ngân sách quốc phòng của Nhật Bản chỉ tăng thêm 5 tỷ đô la để đạt mức 48 tỷ, trong khi ngân sách của Đài Loan vẫn luôn ở mức 10 tỷ đô la. Trong nỗ lực củng cố ưu thế của Quân ủy Trung ương do Tập Cận Bình chủ trì, Bắc Kinh tiến hành cải cách cơ cấu quân đội năm 2015, khi cho lập thêm ba quân chủng mới : Quân chủng Lục Quân, Quân chủng Tên Lửa và Quân Chủng Chi Viện, gồm hai binh chủng mới là Binh chủng chi viện chiến lược, tác chiến về không gian mạng, không gian và vũ trụ, và Binh chủng chi viện hậu cần liên quân. Một trong số các mục tiêu của việc cải tổ này là tăng cường tầm quan trọng được trao cho các lực lượng vũ trang chuyên trách kho vũ khí đạn đạo quy ước và hạt nhân, cũng như là khả năng đáp trả thách thức của đặc tính liên tác chiến. Nhưng theo Antoine Bondaz, chương trình hiện đại hóa về chất lượng các trang thiết bị quân sự mới là một thách thức thật sự cho Trung Quốc. Quân đội nước này bị chậm trễ về mặt công nghệ nói chung so với nhiều nước phương Tây, đặc biệt là Mỹ. Ngay từ đầu những năm 2000, Trung Quốc cũng như phương Tây đều hiểu rằng chiến tranh đã bị tin học hóa, và những cuộc chiến trong tương lai thậm chí sẽ là « trí thông minh nhân tạo ». Trong bối cảnh này, Sách Trắng quốc phòng Trung Quốc năm 2019 xác định, việc phát triển các năng lực ISR (Intelligence – Tình báo, Surveillance – Giám sát, Reconnaissance – Trinh sát) trong mọi lĩnh vực, cũng như việc làm chủ các công nghệ mũi nhọn (trí thông minh nhân tạo, máy tính lượng tử, big data, mây điện tử …) là một ưu tiên. Thế nên, ngay từ tháng 3/2015, Tập Cận Bình đã cho nâng cấp chương trình hội nhập dân – quân sự (kết hợp các tổ hợp công nghiệp – công nghệ quốc phòng với tư nhân) lên hàng chiến lược quốc gia. Đương nhiên, điều này đặt ra các vấn đề về bản chất của một số chương trình hợp tác quốc tế, dưới vỏ bọc hợp tác dân sự, rất có thể mang một mục tiêu quân sự. Hạt nhân và bài học Đài Loan cho hải quân Trung Quốc Trong lĩnh vực hạt nhân, nếu như học thuyết răn đe hạt nhân vẫn không thay đổi, thì Trung Quốc có nhu cầu cải thiện và bảo đảm khả năng phòng thủ và đáp trả các cuộc tấn công hạt nhân, khi cho tăng cường các năng lực C4ISR (Command – chỉ huy, Control – kiểm soát, Communication – liên lạc, Computers – tin học, Intelligence – tình báo, Surveillance – giám sát, và Reconnaissance – trinh sát), phân tán kho vũ khí nhằm hạn chế tác động của mọi ý đồ tấn công phòng ngừa, và tăng cường năng lực kích hoạt phản công hạt nhân. Dấu hiệu cho thấy Washington tỏ ra lo lắng là bộ Quốc Phòng Mỹ trong một báo cáo gần đây về năng lực quân sự Trung Quốc ghi nhận, các yếu tố phân tích về răn đe hạt nhân của Bắc Kinh – bao gồm chiến lược và năng lực – đa dạng hơn nhiều so với các phiên bản trước đây. Báo cáo này còn ước tính, Trung Quốc có khoảng từ 200 đến gần 300 đầu đạn hạt nhân. Con số này có thể tăng lên gấp đôi trong vòng 10 năm tới. Điều này gắn chặt không chỉ với việc hiện đại hóa năng lực hạt nhân của Trung Quốc – như cho tăng số tên lửa MIRV ICBM (tên lửa đạn đạo liên lục địa có thể mang nhiều đầu đạn hạt nhân) như loại DF-41 chẳng hạn,– mà cả trong việc vạch ra bộ ba chiến lược hạt nhân bằng cách tăng cường năng lực hạt nhân cho ba quân chủng : Lục quân, không quân và hải quân. Nhưng có lẽ sự thay đổi ngoạn mục nhất trong quân đội Trung Quốc chính là hải quân. Rory Medcalf, hiệu trưởng trường đại học quốc phòng Úc trên đài ARTE lưu ý, trong suy nghĩ của Tập Cận Bình, chỉ bằng cách chuyển hướng ra đại dương, thì Trung Quốc mới có thể trở thành cường quốc hàng đầu thế giới trong thế kỷ XXI. « Vào năm 2012, ngay khi lên cầm quyền, Tập Cận Bình đã nhanh chóng triệu tập các cơ quan hàng hải Trung Quốc, vốn có biệt danh "Những con rồng biển" nhằm thành lập một lực lượng hải quân chiến lược thật sự. Quý vị không thể nào là một đại cường của thế kỷ 21 mà không cùng lúc là cường quốc lục địa và hải quân. » Một mặt sự việc phản ảnh một sự thay đổi trong cảm nhận về các mối đe dọa của Trung Quốc, chuyển từ hiểm họa lục địa phương bắc sang mối họa vùng biển phía nam. Về điểm này, chuyên gia Đông Bắc Á Antoine Bondaz trên kênh truyền hình TV5Monde từng giải thích như sau : « Điều hiển nhiên ở đây chính là từ phía giới chức Trung Quốc, có một mặc cảm bất an. Quả thật, Trung Quốc ngày nay và nhất là phía vùng duyên hải, nơi tập trung đông dân cư nhất, các ngành công nghiệp, kinh tế, chính trị của Trung Quốc, đang bị bao vây. Trung Quốc bị bao vây về mặt địa lý bởi một chuỗi các đảo đi từ Nhật Bản đến Philippines. Trung Quốc còn bị bao vây cả về quân sự bởi vì có nhiều liên minh quân sự của Mỹ tại đây. Do vậy, Trung Quốc muốn phá vòng vây của Mỹ và điều này là thiết yếu, nhất là trong việc kiểm soát Biển Đông và chiếm lấy Đài Loan. » Mặt khác, cuộc khủng hoảng eo biển Đài Loan trong những năm 1950 là một bài học kinh nghiệm quý giá. Vào thời đó, Mao Trạch Đông phải từ bỏ kế hoạch đánh chiếm Đài Loan do Hoa Kỳ đã cho triển khai ồ ạt hạm đội 7. Trung Quốc chợt nhận ra rằng hải quân có một vai trò thiết yếu, không thể thiếu trong việc củng cố sức mạnh quân sự. Do vậy, ngay từ năm 2015, quân đội Trung Quốc cho rằng sứ mệnh của hải quân giờ không chỉ « bảo vệ bờ cõi duyên hải » - thuật ngữ được sử dụng trong sách trắng 2010 và 2013, mà còn phải có khả năng bảo đảm « phòng thủ các vùng biển duyên hải và bảo vệ ngoài khơi xa » và phát triển các năng lực trên phương diện « chiến đấu hải quân ». Quân đội Trung Quốc và mối lo thiếu kinh nghiệm chiến trường Giờ đây, với khoảng 360 tầu chiến, nhiều hơn của hải quân Mỹ 60 chiếc, trong vòng có 20 năm, Trung Quốc không những tăng gấp ba về số lượng mà còn cung cấp cho hải quân những con tầu tinh vi và đa năng hơn như hàng không mẫu hạm, tầu khu trục, tầu hộ tống, tầu đổ bộ, tầu ngầm hạt nhân… Những năng lực mới này cho phép Trung Quốc hậu thuẫn cho những yêu sách chủ quyền lãnh thổ và gia tăng áp lực quân sự với các nước láng giềng như những gì diễn ra trên Biển Đông những năm gần đây. Có thể nói, Tập Cận Bình đã hiện đại hóa một cách ngoạn mục hải quân Trung Quốc. Hồi tháng 4/2021, nhiều cường quốc phương Tây sững sờ trước việc Tập Cận Bình khánh thành ba tầu chiến trong cùng một ngày, trong đó có một tầu ngầm trang bị tên lửa hạt nhân, một điều bất khả, kể cả với Hoa Kỳ, như nhận xét của ông James Fanell, thành viên Bộ Chỉ Huy Thái Bình Dương của Mỹ giai đoạn 2011-2015, với kênh truyền hình ARTE. « Trung Quốc đã thực hiện nhiều thứ trong vòng có 20 năm. Họ đã biến đổi thành công từ các lực lượng tuần duyên bờ biển thành một đội hải quân hùng hậu nhất nhì thế giới và lực lượng này sẽ tiếp tục được mở rộng. Tóm lại, Trung Quốc sản xuất được 4 chiếc tầu trong khi Hoa Kỳ chỉ làm được có một chiếc duy nhất mà thôi. » Tuy nhiên, nếu như trong 10 năm qua, Trung Quốc nhanh chóng mở rộng ảnh hưởng và phô trương uy thế hải quân cũng như năng lực tên lửa của mình, những bước kế tiếp cho Tập Cận Bình và Quân ủy Trung ương của ông được cho là nhiều khó khăn. Một mặt, đà hiện đại hóa vẫn vấp phải sự thống trị chiến lược của Mỹ tại Đông Á và nhất là có nguy cơ bị chựng do tăng trưởng kinh tế trì trệ. Mặt khác, trong kỳ Đại Hội lần này, ĐCSTQ sẽ phải thay thế bốn tướng về hưu trong số 6 tướng thuộc Quân ủy từng phục vụ dưới trướng ông Tập Cận Bình. Trong số này có thượng tướng Lý Tác Thành (Li Zuocheng), 69 tuổi, nằm trong số những sĩ quan cuối cùng còn tại ngũ có tham gia vào cuộc xung đột biên giới đẫm máu với Việt Nam năm 1979. Những người thay thế phải gia nhập vào những lực lượng ngày càng phức tạp, yếu tố cốt lõi cho khả năng một cuộc xâm chiếm Đài Loan trong tương lai. Theo quan sát của hãng tin Anh Reuters, thì phần lớn số tướng lĩnh mới dường như đều thiếu một điểm quan trọng so với những bậc tiền bối : Kinh nghiệm chiến trường. Đây rất có thể sẽ là một điều bất lợi cho đội quân đông đảo nhất hành tinh – hai triệu binh sĩ – theo như nhận định của chuyên gia về Trung Quốc, Marc Julienne, Viện Quan Hệ Quốc Tế Pháp (IFRI) với nhật báo Le Figaro hồi năm 2020. « Trên phương diện xung đột, Trung Quốc chưa đối mặt với một cuộc xung đột thật sự nào kể từ năm 1979 với Việt Nam. Ngược lại, nước này có nhiều cuộc va chạm biên giới như với Ấn Độ gần đây hay như hồi năm 2017 chẳng hạn. Đúng là từ nhiều thập niên qua, quân đội Trung Quốc thiếu kinh nghiệm chiến trường. Đây thật sự là một vấn đề, bởi vì người ta khó thể đánh giá chất lượng một quân đội mà không thấy được họ chiến đấu thế nào. »
Nếu các quy chuẩn về nhân sự bị bỏ qua, Tập có thể sẽ bổ nhiệm những người thân tín với mình, từ đó làm tăng nguy cơ mắc sai lầm chính sách. Xem thêm.
Các quy chuẩn về nhân sự trong cơ quan ra quyết định hàng đầu ở Bắc Kinh có thể giúp kiềm chế quyền lực của Tập Cận Bình và nâng cao vị thế của các nhà cải cách ủng hộ thị trường. Xem thêm.
Với tham vọng củng cố quyền lực và sức mạnh quốc gia, Tập Cận Bình tiến hành xây dựng một hệ tư tưởng mới, theo đó, nền chính trị mang hơi hướng chủ nghĩa Lênin, kinh tế theo tư tưởng Marx,nhưng chính sách đối ngoại thì mang nặng chủ nghĩa dân tộc. Để thực hiện những điều này, Trung Quốc cũng phải đi theo mô hình cai trị độc tài chuyên chế kiểu Stalin. Chủ nghĩa Cộng sản đã chết ? Nhưng trước hết, một số nhà nghiên cứu về Trung Quốc được AFP trích dẫn lưu ý rằng, thứ quyền lực mà ông Tập đang ra sức củng cố còn được ông sử dụng như là một công cụ để thực hiện tầm nhìn về tương lai của ông : Một tầm nhìn về một nước Trung Quốc trở thành quốc gia hùng cường nhất thế giới, đã được ông thể hiện rõ qua khái niệm « hai lần 100 năm », nghĩa là 100 năm ngày thành lập đảng (2021) và 100 năm ngày lập quốc (2049). Trong tầm nhìn này, Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nắm giữ vai trò hạt nhân. Tuy nhiên, ông Kevin Rudd, cựu thủ tướng Úc trong một bài viết đăng trên trang mạng của Foreign Affairs, lấy làm tiếc rằng trong quá trình tìm hiểu nhằm giải mã đà đi lên mạnh mẽ cũng như nhãn quan về thế giới của Trung Quốc, giới nghiên cứu đã bỏ qua một yếu tố cốt lõi: Chủ nghĩa Mác-Lênin, hệ tư tưởng chính thức tại Trung Quốc. Sự quên lãng này cũng là vì trong một thời gian dài, người ta nghĩ rằng chủ nghĩa Cộng sản đã chết. Ngay cả tại Trung Quốc, vào cuối những năm 1970, lãnh đạo ĐCSTQ thời bấy giờ là ông Đặng Tiểu Bình, và sau này, những người kế nhiệm ông như Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào cũng đã gạt chủ thuyết Mác - Lênin sang một bên, mở rộng vai trò của thị trường trong nền kinh tế Trung Quốc, thực hiện một chính sách đối ngoại tối ưu hóa việc Trung Quốc tham gia vào một trật tự kinh tế thế giới do Mỹ dẫn đầu. Nhưng khi lên cầm quyền năm 2012, Tập Cận Bình đột ngột chấm dứt kỷ nguyên quản trị thực dụng, phi lý luận này. Thay vào đó, ông cho phát triển một hình thức mới của chủ nghĩa dân tộc theo tư tưởng Mác-xít, định hình cách thức thể hiện và bản chất của nền chính trị, kinh tế và chính sách đối ngoại Trung Quốc. Lãnh đạo họ Tập đẩy nền chính trị theo hướng tả của chủ nghĩa Lênin, kinh tế về phía tả của tư tưởng Marx và chính sách đối ngoại theo cánh hữu chủ nghĩa dân tộc. Tập Cận Bình : Đảng Cộng sản là Chúa Trời Tập Cận Bình trong nhiều tác phẩm đã xuất bản cho rằng cuộc cách mạng của Trung Quốc đang đi theo đúng hướng dòng chảy của lịch sử thế giới, trên đà chuyển sang giai đoạn chủ nghĩa xã hội tiên tiến hơn. Ngược lại, sự suy tàn và diệt vong của hệ thống chủ nghĩa tư bản, đi đầu là Hoa Kỳ là không thể tránh khỏi, do những mẫu thuẫn chính trị nội tại. Trong niềm tin này, Tập Cận Bình nhấn mạnh đến nguy cơ suy thoái ý thức hệ trước những âm mưu gây chia rẽ từ phương Tây. Lập luận này được ông đưa ra trong bài phát biểu không được công bố nhưng bị rò rỉ vài tháng sau đó, tại Hội nghị Trung ương về Tư tưởng và Tuyên truyền năm 2013. Về điểm này, nhà Trung Quốc Học Jean-Pierre Cabestan, trên đài truyền hình ARTE, có nhận định như sau : « Đó là tài liệu số 9, được công bố vào mùa xuân năm 2013. Đây thật sự là một sự công kích kịch liệt các ý tưởng tự do. Người ta nhận thấy Tập Cận Bình lo lắng trước các thế lực thù địch ngoại bang khi liệt kê ra bảy ý tưởng phương Tây nguy hiểm nhất cho Trung Quốc, như nền dân chủ, các giá trị phổ quát, nhân quyền hay tự do ngôn luận […] Và người ta chợt nhận thấy bộ máy tuyên truyền Trung Quốc hàng ngày tố cáo phương Tây, tố cáo các giá trị của phương Tây, tìm cách chống lại tất cả những gì mà họ cho là ý tưởng chính trị và ý thức hệ. Rõ ràng là chúng ta đang trong một cuộc đối đầu trực diện về ý thức hệ với Trung Quốc. Nhưng đây là một cuộc chiến mà phương Tây khó thể dự báo được, bởi vì chúng ta bị lệ thuộc vào Trung Quốc và chúng ta không nói được tiếng Hoa. » Theo đánh giá của Adrian Geiges, một tác giả khác viết tiểu sử Tập Cận Bình, được AFP trích dẫn, « sự sụp đổ của chủ nghĩa Cộng sản Liên Xô và khối Xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu là một cú sốc lớn ». Tập Cận Bình cho rằng sự sụp đổ đó là do mở cửa chính trị mà ra. Do vậy, ông cho rằng điều này không nên xảy ra với Trung Quốc. Kerry Brown, tác giả tập sách « Xi : A study in Power » (tạm dịch là Tập Cận Bình : Một nghiên cứu về quyền lực), từng viết rằng « Tập Cận Bình là một người có đức tin… Đối với ông, Chúa Trời là đảng Cộng sản. Sai lầm lớn nhất mà phần còn lại thế giới phạm phải khi nói về Tập Cận Bình là đã không nghiêm túc xem xét đức tin này». Cách đánh giá này cũng được ông Kevin Rudd tán đồng. Cựu thủ tướng Úc khẳng định vào cuối nhiệm kỳ đầu tiên, Tập Cận Bình rõ ràng đã biến ĐCSTQ thành một thứ giáo hội cao cấp của một đức tin thế tục được hồi sinh. Cuối năm 2019, ông Tập mở một chiến dịch giáo dục toàn đảng có tiêu đề « Đừng quên mục đích ban đầu của Đảng, hãy ghi nhớ sứ mệnh ». Theo một tài liệu chính thức được công bố, mục tiêu của sáng kiến này là nhằm để các đảng viên « được học lý thuyết và được rửa tội về hệ tư tưởng và chính trị. » Đánh tham nhũng hay triệt đối thủ ? Do vậy, để cho « ban lãnh đạo đảng Cộng sản vững mạnh, với một nhà lãnh đạo mạnh mẽ », thì mọi hình thức bất đồng là không dung thứ. Mọi thành viên của ĐCSTQ phải thể hiện lòng trung thành không chỉ với đảng mà cả với ông Tập Cận Bình. Việc trấn áp đối lập không chỉ diễn ra trong xã hội dân sự mà cả trong nội bộ đảng. Chiến dịch chống tham nhũng « đả hổ, diệt ruồi » nổi tiếng từ khi ông Tập lên cầm quyền năm 2012, theo giới quan sát, còn là một cái cớ hợp pháp để Tập Cận Bình thanh trừng đối thủ và gieo rắc sợ hãi trong nội bộ đảng. Nhà Trung Quốc Học Jean-Philippe Béjà, giám đốc Trung tâm Đào tạo và Nghiên cứu Quốc tế, trên đài phát thanh France Culture, giải thích : « Ý tưởng ám ảnh Tập Cận Bình là chúng ta có nguy cơ kết thúc như Liên bang Xô viết. Vì vậy, cần phải làm gì ? Chúng ta cần một đảng hiệu quả, một đảng phục tùng người lãnh đạo, nhân vật số 1. Chúng ta phải chống tham nhũng, chống nạn bè phái. Đây chính là những gì ông Tập thực hiện từ năm 2012. Ông ấy làm điều đó như thế nào ? Người ta thường nói đó là sự trở về với chủ nghĩa Mao. Không hề, đó không phải là sự trở lại của chủ nghĩa Mao. Ông ấy làm giống như Stalin thì đúng hơn, nghĩa là ông ấy sử dụng ủy ban kiểm soát và kỷ luật trung ương như NKVD ( tiền thân của KGB ) để loại bỏ tất cả những kẻ tham nhũng. Nhưng tất cả các cấp lãnh đạo của Đảng Cộng sản đều tham nhũng. Câu hỏi đặt ra là chúng ta đang tấn công ai ? Nếu quý vị nhìn vào những người bị tấn công kể từ năm 2012, quý vị thấy có rất ít “thái tử đảng”, tức là những thế hệ thứ hai, con cháu của các nhà lãnh đạo Đảng Cộng sản. » Kinh tế : Khép lại thời kỳ mở cửa của Đặng Tiểu Bình Nếu như nền chính trị Trung Quốc lập tức chuyển hướng theo chủ nghĩa Lênin, thì sự thay đổi nền kinh tế theo tư tưởng Mac-xít lại được thực hiện dần dần. Từ sự đồng thuận ủng hộ cải cách thị trường, Tập Cận Bình phải đợi đến năm 2017 mới có thể bắt đầu cho tăng cường vai trò của Đảng trong nền kinh tến khi cam kết tuân thủ nghiêm ngặt hơn các nguyên tắc của chủ nghĩa Mác. Đặc biệt trong lĩnh vực tư nhân, ĐCSTQ có một ảnh hưởng ngày càng lớn kể cả trong việc lựa chọn ban lãnh đạo cấp cao. Một khi kiểm soát được một phần vốn các tập đoàn lớn, ĐCSTQ khuyến khích tư nhân đầu tư vào doanh nghiệp nhà nước. Các nhà hoạch định kinh tế của đảng còn có nhiệm vụ thiết kế « một nền kinh tế tuần hoàn kép », cho phép Trung Quốc được tự chủ nhiều hơn trong hầu hết các lĩnh vực, vào lúc nhiều nền kinh tế lớn trên thế giới ngày càng phụ thuộc nhiều vào nguồn cung của Bắc Kinh. Chuyên gia kinh tế Jean-Joseph Boillot, Viện Nghiên Cứu Quan Hệ Quốc Tế và Chiến Lược –IRIS của Pháp, trả lời câu hỏi của Thanh Hà, RFI Tiếng Việt ngày 25/01/2022, từng giải thích mục tiêu của chính sách kinh tế này của Trung Quốc như sau : Jean-Joseph Boillot : « Thời kỳ Đặng Tiểu Bình cho phép Trung Quốc tiến hành một bước đại nhảy vọt ngoạn mục để trở thành một cường quốc, thậm chí là một siêu cường ngang hàng với Mỹ mà trong một số lĩnh vực, Trung Quốc còn vượt xa hơn cả Hoa Kỳ. Tuy nhiên, cũng chính là dưới thời Đặng Tiểu Bình đã nảy sinh một tầng lớp tư sản, nảy sinh cách biệt giàu nghèo trong xã hội. Đó cũng là giai đoạn nạn tham nhũng bùng lên một cách lộ liễu và ở quy mô ‘công nghiệp'. Đặng Tiểu Bình muốn kinh tế Trung Quốc đuổi kịp các nước công nghiệp tiên tiến, nhưng chính quá trình phát triển thần kỳ đó đã đặt ra nhiều vấn đề như ô nhiễm môi trường, ô nhiễm không khí… Thế rồi, dưới thời của ông Tập Cận Bình, Trung Quốc bắt buộc phải điều chỉnh lại những bất cập đó, bởi công luận không còn dễ dàng chấp nhận những vấn đề trong xã hội, từ tham nhũng đến bất bình đẳng giàu nghèo, môi trường. Một chu kỳ mới đã mở ra : Trung Quốc bước vào giai đoạn mà tôi gọi là "tân pháp trị", có nghĩa là trở lại với học thuyết pháp trị, mà ở đó Nhà nước phải đóng vai trò chủ đạo, điều hành các hoạt động kinh tế. Điều đó giải thích cho việc Bắc Kinh đang siết chặt các chính sách kinh tế sau ba, bốn chục năm thả lỏng cho nền kinh tế tự điều chỉnh theo luật chơi của thị trường ». Ngoại giao kiểu « Chiến lang » Theo ông Kevin Rudd, ấn tượng nhất là cách thức ông Tập Cận Bình áp dụng hệ tư tưởng này trong thực tế. Bằng cách khơi dậy chủ nghĩa dân tộc khi luôn nhắc đến « một thế kỷ nhục nhã », khi cho rằng « quên lịch sử đồng nghĩa với sự phản bội (…) », Tập Cận Bình theo đuổi một chính sách đối ngoại ngày càng quyết đoán và hung hăng với các nước láng giềng trong vùng Biển Đông, trong hồ sơ Đài Loan và xung đột biên giới với Ấn Độ. Ngoài việc không ngừng phô trương sức mạnh quân đội trong những kỳ diễu binh hùng hậu, chính sách « Chiến lang » cho thấy sự quyết liệt của Trung Quốc trong đối ngoại, không ngần ngại trừng phạt những cá nhân, các chính phủ phương Tây nào dám chỉ trích Trung Quốc ; ép buộc kinh tế, thương mại chống lại các quốc gia có chính sách xúc phạm Bắc Kinh, hay tấn công ngoại giao thường xuyên và công khai chính phủ các nước sở tại, một sự khác biệt triệt để với thực tiễn ngoại giao của Trung Quốc trong 35 năm qua. Trong cam kết xây dựng một hệ thống quốc tế « hợp lý và công bằng hơn » - một hệ thống gắn liền với quyền lực của Trung Quốc hơn là thế mạnh của Mỹ và phản ảnh các chuẩn mực phù hợp với các giá trị của chủ nghĩa Mác – Lênin, Trung Quốc ra sức thúc đẩy bác bỏ mọi nghị quyết của Liên Hiệp Quốc liên quan đến nhân quyền. Bắc Kinh nỗ lực xây dựng một loạt định chế quốc tế mới mà Trung Quốc là hạt nhân, như Sáng Kiến « Một Vành Đai, Một Con Đường », Ngân hàng Đầu tư Cơ sở Hạ tầng châu Á, hay Tổ chức Hợp tác Thượng Hải SCO… Tạo dựng mới tính chính đáng của ĐCSTQ Giống như Mao trước đây muốn phát triển một hệ thống chủ nghĩa cộng sản toàn cầu, Trung Quốc thời Tập Cận Bình tự cho mình có nhiệm vụ phát triển mô hình quốc gia « theo chủ nghĩa Mác – Lênin về một thế giới công bằng » ra khắp phía Nam bán cầu như là một giải pháp thay thế cho mô hình « đồng thuận của Washington », vốn dĩ chủ trương thị trường tự do và quản trị dân chủ. Trong cách nhìn này, Bắc Kinh sẵn sàng cung cấp các công nghệ giám sát, đào tạo lực lượng an ninh và hợp tác tình báo cho những quốc gia nào trên thế giới đã tránh xa hình thức dân chủ - tự do cổ điển của phương Tây. Nếu như đối với nhiều nhà quan sát, học thuyết này vẫn còn mù mờ, thì trong nội bộ ĐCSTQ, thông điệp của Tập Cận Bình đưa ra là rất rõ ràng : Trung Quốc hùng mạnh hơn rất nhiều so với trước đây và ông có ý định sử dụng sức mạnh này để làm thay đổi dòng chảy của lịch sử. Về điểm này, François Bougon, tác giả tập sách « Trong suy nghĩ của Tập Cận Bình », trên đài ARTE, không quên lưu ý rằng đây còn là cách để ông Tập Cận Bình tạo dựng lại một tính chính đáng mới cho ĐCSTQ. « Tập Cận Bình cố gắng tổng hợp giữa Lịch sử Đế chế Trung Hoa và Lịch sử Chủ nghĩa Cộng sản. Câu hỏi lớn ở đây là tại sao ông ấy thực hiện điều này ? Trên thực tế, ông ấy nỗ lực xây dựng một tính chính đáng mới cho đảng Cộng sản Trung Quốc, vốn dĩ không còn tính chính đáng cách mạng nữa. Chúng ta không còn ở thời kỳ Mao Trạch Đông mà mục tiêu là làm cách mạng thường trực để tiến lên chủ nghĩa cộng sản. Rồi ông ấy cũng không có tính chính đáng của Đặng Tiểu Bình, người cam kết mang lại một tương lai giầu sang cho người dân Trung Quốc. Giờ thì phải tìm kiếm một tính chính đáng mới. Và điều mới này ông tìm thấy trong chủ nghĩa dân tộc và do vậy cần phải làm nổi bật tất cả những gì làm nên sự vĩ đại cho đất nước. »
Nhân loại từ ngàn xưa đều tín phụng Thần Phật, tin rằng thiện ác hữu báo. Nhưng kể từ khi xuất hiện cái gọi là thuyết vô Thần, thuyết tiến hóa, con người lại cho rằng bản thân tiến hóa từ động vật. Họ không còn tin rằng mọi hành vi, mọi tư tưởng của bản thân đều có Thần Phật đang dõi theo, ghi chép; và rằng sau khi hết thọ mệnh, người tốt sẽ được lên Trời hưởng phúc, kẻ ác sẽ bị đánh vào địa ngục chịu tội. Kể từ khi được thành lập, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã kế thừa mọi tư tưởng của đàn anh. Nó phủ nhận "thuyết hữu Thần", đề xướng "thuyết tiến hóa", "thuyết vô Thần", và đạt đến đỉnh cao khi buộc sự tín phụng Thần Phật với “mê tín”, “mê tín phong kiến” vào làm một. --- Send in a voice message: https://anchor.fm/tu-dien-lich-su/message
Nhưng Trung Quốc không phải là Liên Xô. Có một điều là hệ tư tưởng của Liên Xô về bản chất không tương thích với sự chung sống lâu dài với Mỹ...Nhưng ĐCSTQ thì không nghĩ vậy. Xem thêm.
#maotrachdong #bonghongbenmaotrachdong #biannhungbonghongcuamao Sự sa đọa và dâm loạn của Mao Trạch Đông từ lâu đã được nhiều người biết đến. Trong một đơn vị của quân đội ĐCSTQ đóng ở Bảo Định trong thời gian Cách mạng Văn hóa, từng có người của quân đội bí mật chọn một phụ nữ xinh đẹp trong đơn vị là cô G và đưa đến Trung Nam Hải làm thư ký cho Mao Trạch Đông. Sau khi gặp mặt, Mao Trạch Đông nói mối quan hệ giữa ông ta và Giang Thanh không tốt, nên muốn cùng G chung chăn gối, và yêu cầu G đồng ý. G kiên quyết không đồng ý và bị lãnh đạo đưa về Bảo Định. Sau khi trở về, các bộ phận liên quan rất tức giận, cho rằng G đã phá hỏng con đường thăng tiến của họ. Vì vậy G bị bức hại dã man, không biết cô kết thúc thế nào. --- Send in a voice message: https://anchor.fm/tu-dien-lich-su/message
Người ta chưa bao giờ nghi ngờ ý định của Trung Quốc, bởi vì lãnh đạo nước này vẫn luôn khẳng định những mục tiêu không đổi suốt hàng thập niên: duy trì sự cầm quyền của Đảng Cộng sản (ĐCSTQ), tái thống nhất Đài Loan, kiểm soát Biển Hoa Đông và Biển Đông, và đưa Trung Quốc trở lại vị thế đích thực của mình – cường quốc thống trị châu Á và hơn nữa là cường quốc mạnh nhất thế giới. Phần lớn trong bốn mươi năm qua, nước này đã lựa chọn tiếp cận các mục tiêu này một cách âm thầm, bền bỉ và hòa bình. Xem thêm.
Bộ máy kiểm soát thông tin khổng lồ của Trung Quốc thường tập trung vào việc bóp méo thông tin mà các công dân Trung Quốc có thể tiếp cận về đất nước mình, trong khi các thông tin liên quan đến nước ngoài chỉ có tầm quan trọng thứ yếu. Tuy nhiên, trong bảy tuần qua, quyết định rõ ràng của các lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đứng về phía Tổng thống Nga Vladimir Putin trong cuộc xâm lược vô cớ vào Ukraine đã thúc đẩy một chiến dịch toàn diện nhằm định hình dư luận và các cuộc thảo luận về các sự kiện đang diễn ra cách xa hàng nghìn dặm. Xem thêm.
#tieungaogiangho #chinhtritrungquoc #lichsutrungquoc Không có ai sinh ra đã mang chất gen sinh học quy định rằng sẽ họ trở thành thành viên tiêu biểu của ĐCSTQ để có cấu tạo trong tâm não khác biệt những người khác, chỉ có những người chịu ảnh hưởng mạnh yếu bởi cái tư tưởng hay văn hóa mà nó đại diện mà thôi. Và đó chính là một số những con người, những tổ chức thuộc cả hai phía chính - tà của giới giang hồ trong Tiếu Ngạo Giang Hồ. Khác với nhiều tiểu thuyết được gắn với các giai đoạn lịch sử của Trung Hoa như Anh hùng xạ điêu vào thời Nam Tống, Thiên long bát bộ vào thời Bắc Tống, Ỷ thiên đồ long ký vào thời Nguyên - Minh... thì trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ cố nhà văn Kim Dung không chỉ rõ thời đại lịch sử của câu chuyện. --- Send in a voice message: https://anchor.fm/tu-dien-lich-su/message
#tieungaogiangho #chinhtritrungquoc #ansotrongchinhtritrungquoc Một “đặc sản” của Cách mạng Văn hóa, Cải cách ruộng đất, hay các cuộc vận động chính trị khác tương tự đó chính là văn hóa đấu tố. Những cuộc đấu tố đáng ghê sợ diễn ra ở cả hai phe được gọi là chính giáo, tà giáo của Tiếu Ngạo Giang Hồ. Những màn đấu tố rùng rợn mang phong cách của Cách mạng Văn hóa trong Tiếu Ngạo Giang Hồ. Những người trẻ tuổi sống bên trong “bức tường lửa” hiện nay của Trung Quốc chẳng mấy người biết đến những tháng ngày đen tối của cha ông họ mấy chục năm trước. Do chính sách kiểm duyệt thông tin gắt gao của chính quyền và ĐCSTQ, thanh niên Hoa lục ngày nay hầu như mù tịt trước những sự kiện như “Thiên An Môn” năm 1989, Cách mạng Văn hóa từ 1966 – 1976 hay các cuộc vận động chính trị “tanh mùi máu” của ĐCSTQ trong quá khứ. ĐCSTQ sẵn sàng đổi trắng thay đen, nếu cần thì tô vẽ, tẩy xóa hoặc thay đổi lịch sử theo hướng có lợi cho Đảng; đồng thời khuyến khích sự sùng bái vật chất, thỏa mãn dục vọng của cá nhân để khiến giới trẻ trở nên vô cảm và ích kỷ, coi lịch sử là một thứ mơ hồ rắc rối và chẳng liên quan gì đến bản thân. Nhưng trong ký ức của những người lớn tuổi hiện nay ở Trung Quốc, những ngày tháng kinh khủng đó mãi mãi vẫn khiến họ không thể nào quên được. --- Send in a voice message: https://anchor.fm/tu-dien-lich-su/message
#hoakiều #khmerđỏ #campuchia Cộng đồng Hoa Kiều ở Campuchia bị bán đứng cho Khmer Đỏ như thế nào? Một ngày nọ, quan chức Khmer Đỏ bảo mọi người tập trung xếp hàng. Thì ra có quan chức của chính quyền ĐCSTQ đến thăm và chỉ đạo công tác. Những Hoa Kiều vui mừng hết đỗi: “Đó là người thân, người Tổ quốc chúng ta đấy, lần này được cứu rồi”. Trong số Từ điển lịch sử này, hãy cùng chúng tôi trả lời cho câu hỏi: Cộng đồng Hoa Kiều ở Campuchia bị bán đứng cho Khmer Đỏ như thế nào qua những chia sẻ của tác giả Đại Minh Trên chuyến xe đi sân bay Kennedy ở New York, tôi quen biết ông Lâm. Ông là người đôn hậu thành thực, tuổi ngoài 50. Sau khi chào hỏi, rất tự nhiên tôi hỏi ông: “Nghe giọng ông là người Quảng Đông phải không?”. Ông Lâm nói cho tôi biết rằng, quê cha đất tổ của ông là ở Triều Sán (thuộc Triều Châu, Quảng Đông, Trung Quốc), nhưng ông sinh ra ở Campuchia. Tôi đã đến Phnom Penh và Angkor ở Campuchia, sự diệt chủng tàn nhẫn và đẫm máu của Khmer Đỏ được lưu lại trong nhà kỷ niệm diệt chủng khiến tôi cả đời không thể nào quên. Thế là tôi trò chuyện với ông Lâm về sự tà ác của chính quyền ĐCSTQ, và những sự tình đã diễn ra ở Trung Quốc. Ông Lâm có chút chấn động và nói: “Tôi biết Khmer Đỏ và ĐCSTQ xấu xa như thế nào”. --- Send in a voice message: https://anchor.fm/tu-dien-lich-su/message
Ông Trần Dụng Lâm (Chen Yonglin) từng là Đệ nhất Tham vụ Tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Sydney, Úc. Tháng 5 năm 2005, ông Trần bất ngờ đào thoát khỏi vị trí của mình tại Tổng lãnh sự. Ông xuất hiện trước công chúng vào ngày 4/6/2005 tại lễ tưởng niệm sự kiện thảm sát Thiên An Môn ở Sydney, phơi bày chính sách gián điệp và bắt cóc của Trung Quốc tại Úc, đồng thời hứa rằng sẽ tiết lộ tất cả những gì bản thân biết về những hoạt động đen tối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cũng vào ngày 4 tháng 6 này, ông Trần cùng vợ tuyên bố thoái xuất khỏi ĐCSTQ:Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/trung-quoc/chuyen-doi-cuu-quan-chuc-ngoai-giao-cap-cao-vi-sao-toi-thoai-dcstq.html
Năm nay là 22 năm kể từ khi Giang Trạch Dân, nhà độc tài của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Sau 22 năm các học viên Pháp Luân Công trên toàn thế giới kiên trì phản bức hại, các nhà lãnh đạo cao nhất của ĐCSTQ đã biết rằng cuộc bức hại Pháp Luân Công là sai trái. Do giới hạn về độ dài của bài viết, nay xin được nêu ra 4 bằng chứng để minh họa.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/trung-quoc/vuong-huu-quan-lanh-dao-dcstq-deu-biet-rang-cuoc-dan-ap-phap-luan-cong-la-sai-trai.html
Việc Bành Suý mất tích rồi lại xuất hiện trở lại đã làm tốn biết bao giấy mực của truyền thông quốc tế. Trong bối cảnh Trung Quốc chấn chỉnh lại xã hội, theo đường lối của riêng mình : kiểm duyệt từ thông tin đến tư tưởng. Bành Súy đã phải chịu chung số phận với tất cả những người phạm phải "điều cấm kỵ" ở Trung Quốc, và biến mất trong cỗ máy đàn áp kiểm duyệt, đằng sau đó là việc chính quyền hợp pháp hoá việc làm bay hơi những “kẻ gây rối.” Cách nay 3 năm, ông, phó thủ tướng Trương Cao Lệ đã nghỉ hưu. Ông đã liên lạc với ông Liu của trung tâm Tennis Thiên Tân để yêu cầu tôi chơi tennis với ông ở tòa nhà Kangming tại Bắc Kinh. Sau khi chơi xong vào buổi sáng, ông và vợ ông đã đưa tôi về nhà ông. Sau đó, ông đưa tôi vào phòng, giống như lần ở Thiên Tân cách đây 10 năm, ông đã muốn có quan hệ tình dục với tôi. Buổi chiều hôm đó, tôi đã rất sợ hãi, tôi không thể ngờ rằng việc đó đã xảy ra. Việc mà vợ ông canh giữ ở phía sau cửa. Tôi không thể ngờ rằng bà ấy đã đồng ý việc này. Ông và tôi đã có quan hệ tình dục cách đây 7 năm, sau đó ông được thăng chức vào Ban Thường Vụ Bộ Chính Trị. Ông đã đến Bắc Kinh và không còn liên lạc với tôi nữa. Tôi đã cất giấu mọi thứ ở sâu trong lòng. Bởi vì ông không sẵn sàng để bảo đảm một mối quan hệ với tôi, vậy tại sao ông lại quay trở lại ? Tại sao ông lại mang tôi về nhà ông và ép tôi quan hệ tình dục với ông ? Tôi không có bằng chứng gì, và không có cách nào để lưu lại bằng chứng cả". Trên đây là trích đoạn bức tâm thư, được đăng tải trên mạng xã hội Vi Bác (Weibo) tố cáo cựu phó thủ tướng Trương Cao Lệ về tội hiếp dâm, nhưng đúng hơn là tố cáo ủy viên Ban Thường Vụ Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Trung Quốc trong nhiệm kỳ đầu tiên của Tập Cận Bình, giai đoạn 2013 - 2018. Bài viết đã bị xóa đi chỉ khoảng 30 phút sau đó. Báo Pháp Libération đã dựa vào các ảnh chụp màn hình để tìm lại bài đăng. Bành Suý đã xuất hiện trở lại sau hai tuần biệt vô âm tín, nhưng sự im lặng của cô về lời cáo buộc đã khiến công luận thế giới chú ý. Theo tổ chức Human Rights Watch, tất cả 7 ủy viên Thường Vụ Bộ Chính Trị đều là nam giới, là những người tuyệt đối không thể đụng tới. Trả lời RFI Tiếng Việt, bà Maya Wang, chuyên gia nghiên cứu về nhân quyền ở Trung Quốc giải thích thêm : “Bành Suý đã cáo buộc một trong những người lãnh đạo đứng đầu chính phủ, và điều này chưa từng xảy ra, người ta thường không dám lên tiếng cáo buộc lãnh đạo cấp cao cho dù là bất cứ chuyện gì đi chăng nữa. Đây là một vụ bê bối khá lớn, bởi vì cô ấy vẫn giữ im lặng sau lời cáo buộc. Chỉ có cơ quan truyền thông của Nhà nước được phép đưa tin, hình ảnh về Bành Suý, và không ai khác được phép nói về vụ việc. » Đúng vậy, Bành Suý đã động đến người không nên động đến. Chưa bao giờ Trung Quốc có một vụ bê bối tình ái liên quan đến một quan chức cấp cao. Lời cáo buộc của Bành Suý đã làm băng hoại thanh danh của một trong 7 lãnh đạo cao cấp nhất Trung Quốc, được mệnh danh là “bảy vị thần bất tử” trong Đạo giáo. Cô đã đụng chạm đến thượng tầng quyền lực của đảng Cộng Sản Trung Quốc, được tuyên truyền như hiện thân của sự trong sạch và mẫu mực. Trong khi vụ bê bối của nhân viên tập đoàn Alibaba tố cáo cấp trên lạm dụng tình dục, đã thu hút 900 triệu lượt xem trên mạng xã hội Trung Quốc, thì vụ của Bành Suý đã bị kiểm duyệt ngay lập tức. Tất cả các từ khoá liên quan đến Bành Suý và Trương Cao Lệ, hay từ “quần vợt” đều đã bị xoá khỏi bộ máy tìm kiếm trên Internet ở Trung Quốc. Đại đa số người Trung Quốc không biết đến vụ bê bối này. Loại bỏ những « kẻ gây rối » : Truyền thống của cỗ máy đàn áp Loại bỏ "những kẻ gây rối", nghệ sĩ, người nổi tiếng, chính trị gia, quan chức cấp cao hay bất kỳ ai chống đối lại chính phủ, là một truyền thống trong chính sách đàn áp của đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ mất tích ở ngoài đời thực và cũng không còn dấu vết gì trên mạng Internet. Trả lời báo Pháp La Croix số ra ngày 26/11/2021, ông Benedicte Roger, người sáng lập tổ chức nhân quyền Hong Kong Watch, lên án việc “chế độ Cộng Sản hoạt động giống như một băng đảng côn đồ bắt cóc, khủng bố và uy hiếp.” Báo La croix, cho biết thêm, mặc dù lạm dụng tình dục không có gì xa lạ ở cấp cao nhất của đảng Cộng Sản Trung Quốc, như trường hợp Mao Trạch Đông đã lần lượt đưa các phụ nữ trẻ lên chuyến tàu riêng của ông, trong khi đối với các quan chức đảng viên đảng Cộng Sản, là những người được cho là có đức hạnh thì "hành vi tình dục không phù hợp" bị cấm. Phong trào #MeToo xuất phát từ phương Tây, ủng hộ phụ nữ lên tiếng tố cáo về lạm dụng tình dục, đã nhận được hưởng ứng ở Trung Quốc. Để tránh #MeToo trở thành một đại phong trào, gây nguy hiểm cho quan chức Nhà nước, chế độ đã phải nhanh chóng bịt miệng, bóp ngẹt người phụ nữ đầu tiên dám bày tỏ nỗi oan khuất của mình. Thế nhưng, Trung Quốc không ngờ rằng vụ một nữ vận động viên bị lạm dụng tình dục lại thu hút sự quan tâm của phong trào #MeeToo toàn cầu. Cái tên Bành Suý xuất hiện trên khắp các mặt báo quốc tế. Giới quần vợt quốc tế, Liên Hiệp Quốc, tổng thống Mỹ và một số nhà lãnh đạo châu Âu đều đòi tìm hiểu rõ thực hư vụ việc. Vụ bê bối tình ái của Bành Suý chỉ là vụ mới nhất trong danh sách dài những công dân Trung Hoa, người Tây Tạng, người Duy Ngô Nhĩ, bị biến thành “những bóng ma”, biến mất, không rõ sống hay chết. Hợp lệ hóa các hành động trấn áp, thanh trừng những người chống đối Phản ứng mạnh mẽ từ quốc tế không hề phóng đại vụ việc, nhất là khi chúng ta biết được mức độ của các vụ mất tích ở Trung Quốc và luật “ Quản thúc tại gia ở một nơi được chỉ định”, có tên viết tắt là RSDL. Bộ luật được thông qua vào năm 2013, ngay khi Tập Cận Bình lên làm chủ tịch nước. Luật cho phép cảnh sát giam giữ bất cứ ai trong sáu tháng, hoặc thậm chí vô thời hạn, họ không được liên lạc với luật sư, hay gia đình. Tổ chức nhân quyền Safeguard Defenders đã thu thập lời chứng của 175 nạn nhân và đưa ra một báo cáo toàn diện về vấn đề này, vào tháng 6/2021. Có khoảng 50 000 người đã “biến mất”, từ khi luật được ban hành. Các nạn nhân của RSDL cho biết bị tra tấn cả về thể xác và tinh thần, bao gồm thiếu ngủ, thiếu ăn, bị cùm và còng kết hợp kéo dài (đôi khi hàng tuần), bị đánh đập, lạm dụng tình dục…, thậm chí, gia đình và người thân của họ cũng bị đe dọa. Trong chương trình “C dans l'air”, phát ngày 23/11/2021, kênh France 5 đài truyền hình quốc gia Pháp đã dành một tiếng đồng hồ để nói về vụ Bành Suý và những người mất tích trong bộ máy kiểm duyệt của Trung Quốc. Ông Marc Julienne, chuyên gia nghiên cứu về châu Á nhà nghiên cứu tại Viện Nghiên cứu Quan hệ Quốc tế (IFRI), nhận định như sau : “Vụ Bành Suý chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, bởi vì tất cả những người đối lập, blogger, nhà báo, nhà hoạt động, luật sư về quyền con người cũng nằm trong số những người tự dưng “biệt vô âm tín”. Cụ thể là trường hợp của hơn 1 triệu người Duy Ngô Nhĩ đã biến mất trong vài ngày ngắn ngủi. Ở trung quốc có hai hệ thống luật pháp song song. Một bên là luật pháp của Đảng, và một bên là tư pháp, có toà án, có viện công tố v.v. Nhưng những người mất tích, thông thường họ bị đưa vào guồng hệ thống pháp luật của Đảng. Và hệ thống này thì không tuân theo bất kỳ có quy tắc nào cả.”Nhà tù vô hình cho những bóng ma Xin nhắc lại một trong những trường hợp “mất tích”, mà dường như đã bị quên lãng đó là đó là Ban Thiền Lạt Ma thứ 11, Gedhun Choekyi Nyima, được Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 chỉ định. Chỉ ba ngày sau đó, ông đã bị chế độ Bắc Kih bắt cóc, không có thêm tin tức gì kể từ năm 1995. Dưới áp lực của Hoa Kỳ, năm 2020, nhà chức trách Trung Quốc chỉ nói đơn giản rằng “ông đang sống một cuộc sống bình thường ở Bắc Kinh và không muốn người nước ngoài can dự vào cuộc sống của ông.” Đáng ngạc nhiên là những tuyên bố này được lặp lại trong thông cáo báo chí của chủ tịch Ủy Ban Olympic Quốc tế sau khi có cuộc gọi trực tuyến với nữ vận động viên Bành Súy ngày 21/11 : “Cô ấy bình an vô sự tại nhà riêng ở Bắc Kinh, và muốn cuộc sống riêng tư được tôn trọng”, hay trường hợp của tỷ phú Jack Ma, người bị coi là một “mối đe doạ kinh tế với chế độ”, vào năm 2020, đã bị mất tích vài tháng, vì đã chỉ trích hệ thống ngân hàng của chính quyền Trung Quốc. Diễn viên nổi tiếng Triệu Vy vào năm 2021 hay Phạm Băng Băng vào năm 2018 đã bị buộc tội làm “vấy bẩn tư tưởng của giới trẻ” và tội trốn thuế. Họ cũng biệt tăm một thời gian và bị xoá sạch dấu ấn nghệ thuật trên mạng Internet. Theo bà Maya Wang của tổ chức Human Rights Watch, xã hội Trung Hoa chưa bao giờ phải chịu sự kiểm duyệt mạnh mẽ như dưới thời Tập Cận Bình. Bà lên án hay gắt việc làm một công dân biến mất trong tích tắc rồi đến khi họ xuất hiện trở lại thì như bị "tẩy não", và thể hiện "khuất phục trước chế độ". Đây không chỉ là sự kiểm duyệt thông thường mà là kiểm duyệt về tư tưởng, nhất là khi hành động vi phạm nhân quyền này lại được ghi thành văn bản luật rõ ràng, luật Quản thúc tại gia ở một nơi được chỉ định (RSDL). Bà Wang nói thêm : “Các điều luật này vi phạm quyền con người một cách nghiêm trọng, và việc hợp pháp văn bản này là để tạo điều kiện cho quyền can thiệp vào các vụ mất tích. Việc sử dụng các điều luật này, hợp pháp hoá sự lạm dụng quyền lực, là bản chất của đảng, hay còn gọi là pháp quyền, tôi nghĩ rằng luật này là một ví dụ điển hình cho chủ nghĩa pháp lý độc tài mà Trung Quốc sử dụng để duy trì sự thống trị quyền lực của mình” Dưới thời Tập Cận Bình, cuộc trấn áp nhân quyền đã tiến thêm một bước kể từ khi phong trào ủng hộ dân chủ bị đàn áp vào năm 1989. Những vụ mất tích trở nên phổ biến ở Trung Quốc, và thậm chí được hợp pháp hoá. Luật RSDL, không phải là văn bản luật duy nhất được đưa ra để đàn áp những người chống đối. Gần đây nhất, vào năm 2018, bộ luật « Giam cầm » hay còn gọi là « luật kép - Shuanggui », do Ủy ban Giám sát Quốc gia - cơ quan chống tham nhũng cao cấp nhất ở Trung Quốc, ban hành trong chiến dịch thanh trừng, chống tham nhũng của đảng Cộng Sản Trung Quốc. Các điều khoản căn bản của luật Giam cầm tương tự như luật RSDL, nhưng mở rộng hơn, nhắm vào các quan chức Nhà nước, đảng viên, lãnh đạo các trường học, bệnh viện, các tổ chức đoàn thể, doanh nghiệp. Họ bị đưa đi điều tra, và biến mất mà không cần qua bất kỳ thủ tục xét xử nào. Các nghi phạm bị giam giữ tại các cơ sở bí mật bên ngoài hệ thống tư pháp. Ủy ban giám sát quốc gia, gọi tắt là NSC, được xếp vào diện cơ quan phi hành chính, cũng được giao nhiệm vụ điều tra cảnh sát, công tố viên, toà án. Không cơ quan nào dám chống lại NSC. Theo báo cáo của tổ chức Safeguards Defenders, có ước tính có khoảng 29.000 cá nhân có thể đã phải chịu hình thức giam giữ này kể từ tháng 10 năm 2019 và 52.000 kể từ khi NSC thông qua luật « Giam cầm - Liuzhi ».
Trong tháng vừa qua, một số tỉnh và thành phố tại Trung Quốc đã công bố chỉ dẫn giá cơ quan nội tạng dùng cho cấy ghép như gan, thận và tim, thuận theo một thông tri từ chính quyền Trung ương về quản lý tài chính và chi phí đối với việc cấy ghép nội tạng. Tuy nhiên các chuyên gia y tế nước ngoài bày tỏ lo ngại rằng động thái này của chế độ cộng sản Trung Quốc là nhằm “tẩy trắng” tội ác thu hoạch tạng từ tù nhân lương tâm, vốn đang được cộng đồng quốc tế chú ý.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/the-gioi/chuyen-gia-y-te-dcstq-cong-bo-gia-noi-tang-de-tay-trang-toi-ac.html
Tại sao chế độ chuyên chế nhất trên Trái đất này lại tiến hành cuộc chiến chống lại những tôn giáo và phong trào tâm linh hòa bình nhất?Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/the-gioi/james-gorrie-vi-sao-dcstq-so-kito-giao-va-phap-luan-cong.html
Ông Perry Link, nhà Hán học người Mỹ, kiêm Giáo sư xuất sắc của Đại học California, Riverside, đã đăng một bài viết tóm lược về lịch sử trị quốc của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Đồng thời phân tích “Văn hóa sợ hãi” mà ông Tập Cận Bình dựa vào để cai trị xã hội Trung Quốc đương đại. Ông Perry Link nói với VOA rằng sợ hãi, thiếu hiểu biết và bạo lực luôn là phương tiện chính của ĐCSTQ, nhằm thay đổi lòng người và kiểm soát suy nghĩ.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/trung-quoc/van-hoa-so-hai-ma-dcstq-dua-vao-de-tri-quoc.html
Ngày 18/10, Viện Hudson (Hudson Institute), một tổ chức tư vấn Hoa Kỳ có tầm ảnh hưởng nổi tiếng thế giới, đã tổ chức buổi hội đàm về cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với các tín ngưỡng tôn giáo. Hội đàm tập trung vào việc ĐCSTQ thu hoạch nội tạng sống của các học viên Pháp Luân Công và các nhóm tù nhân lương tâm khác.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/the-gioi/vien-hudson-to-chuc-hoi-dam-ve-viec-thu-hoach-noi-tang-song.html
Trong cuộc thanh trừng giới giải trí tại Trung Quốc Đại Lục, các trang mạng xã hội tiếng Trung đã lan truyền thông tin về “lệnh hạn chế quốc tịch.” Nghĩa là một số nghệ sĩ mang 2 quốc tịch, hoặc không phải là người Trung Quốc sẽ bị chặn và cấm kiếm tiền ở Trung Quốc. Một số nghệ sĩ Hồng Kông nổi tiếng như Tạ Đình Phong, hay ca sĩ Singapore như Tôn Yến Tư (Stefanie Sun) cũng có tên trong danh sách được lưu truyền này.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/trung-quoc/logic-bai-ngoai-ky-dieu-trong-lenh-han-che-quoc-tich-cua-dcstq.html
Hiểu được biến động chính trị của hai nước Trung Quốc và Mỹ là chìa khóa để đoán định được xu hướng của thế giới. Người Trung Quốc khó hiểu được những thay đổi đang diễn ra ở Mỹ ngày nay, nhưng họ hiểu được vào lúc này Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang làm gì và muốn làm gì, biết được đường hướng chính trị mà Tập Cận Bình đang hướng đến là lý tưởng ban đầu: tinh thần chủ nghĩa xã hội và anh hùng cách mạng.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/trung-quoc/tap-can-binh-muon-the-he-tre-tro-ve-ly-tuong-ban-dau-cua-dcstq.html
Chỉ trong vòng 5, 6 năm ngắn ngủi, có lẽ bắt đầu từ năm 2015, thái độ và cách nhìn của chính phủ và người dân Hoa Kỳ đối với Bắc Kinh, đã thay đổi mạnh mẽ. Xu hướng này càng rõ ràng hơn sau khi Tổng thống Trump nhậm chức. Phe Gấu trúc của Hoa Kỳ (phục tùng Chính phủ Đảng cộng sản Trung Quốc vô nguyên tắc) đã biến mất. Hầu như tất cả đều là Phe Diều hâu.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/the-gioi/dong-phuong-chong-dcstq-khong-chong-nguoi-goc-a.html
Gần đây, công luận Trung Quốc đã nóng lên vấn đề liệu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có đang đưa Trung Quốc trở lại thời kỳ như thời Cách mạng Văn hóa của Mao Trạch Đông hay không. Lý do vì hệ thống toàn trị này đã liên tục thanh trừng các ‘gã khổng lồ' công nghệ, giới doanh nghiệp tư nhân nhỏ hơn và thậm chí cả ngành giải trí…Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/trung-quoc/tq-nhung-thay-doi-sau-sac-cho-thay-sap-xay-ra-cach-mang-van-hoa-lan-thu-hai.html
Hồi tháng Năm, ông Biden ra lệnh cho cơ quan tình báo đẩy nhanh tiến độ điều tra nguồn gốc của virus và kết quả điều tra sẽ được công bố sau 90 ngày, hiện giờ là cuối tháng Tám, thời hạn cũng đã sắp đến. Nói cách khác, Mỹ sẽ công bố báo cáo điều tra virus chính thức trong vài ngày tới, việc này cũng khiến cho cộng đồng quốc tế chú ý. Vì sao Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lại sốt ruột? Đảng này lại thông qua những thủ pháp nào để tích cực trốn tránh trách nhiệm? Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/trung-quoc/5-buoc-dcstq-dung-de-tron-tranh-trach-nhiem-ve-nguon-goc-virus.html
Đàn áp Pháp Luân Công là một trong những vấn đề nhân quyền lớn ở Trung Quốc. Một trong những thủ đoạn của cuộc đàn áp là việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cố tình đưa ra thông tin giả, đánh tráo khái niệm nhằm gây nhiễu loạn, khiến người dân không thể phân biệt đúng sai.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/blog/ton-giao-va-tu-luyen-cuoc-dan-ap-phap-luan-cong-nhin-tu-goc-do-nay.html
Lịch sử của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là để ngăn chặn sự thật và bịa đặt lịch sử. Bài viết này sẽ chỉ mô tả ngắn gọn một số vấn đề chính.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/blog/10-tro-lua-bip-lon-nhat-cua-dcstq.html
Trong cuộc đấu đá ngoại giao gần đây giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã né tránh những vấn đề quan trọng. Thay vào đó, họ công kích nước khác, không phải vì trị quốc, mà là tự bảo toàn bản thân. Đồng thời, ĐCSTQ cũng tung hoả mù, thừa cơ Hoa Kỳ rút quân, tích cực khuếch trương thanh thế tại quốc gia Trung Á Afghanistan, liên kết với Taliban, những kẻ giết người liều lĩnh.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/the-gioi/ta-dien-dcstq-dang-chuan-bi-tran-chien-cuoi-cung-truoc-khi-diet-vong.html
Vấn đề gây chú ý trong hội đàm gần đây giữa Mỹ và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tổ chức ở Thiên Tân là ĐCSTQ yêu cầu Mỹ dỡ bỏ vô điều kiện các hạn chế về visa đối với các đảng viên ĐCSTQ và người thân gia đình của họ, đồng thời dỡ bỏ các lệnh trừng phạt đối với các nhà lãnh đạo, quan chức và các cơ quan chính phủ của ĐCSTQ. Vấn đề này trở thành câu chuyện cười của đông đảo cộng đồng mạng. Tại sao ĐCSTQ lại bỏ qua nhiều chuyện quốc gia đại sự để tập trung vào vấn đề cá nhân giới đảng viên? Phóng viên Vision Times Trung Quốc đã phỏng vấn Tiến sĩ Tạ Điền (Xie Tian), hiện giảng dạy tại Trường Kinh doanh Aiken thuộc Đại học Nam Carolina (Mỹ).Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/the-gioi/ta-dien-dcstq-khong-kieu-ngao-ma-chinh-xac-la-dang-tuyet-vong.html
Tại Thiên Tân Trung Quốc hôm 26/7, Thứ trưởng Ngoại giao Mỹ Sherman đã hội đàm với Thứ trưởng Ngoại giao Tạ Phong và Ngoại trưởng Vương Nghị của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Trong cuộc hội đàm, phía Trung Quốc “không kiêng dè” đề xuất với Mỹ một “danh sách sửa lỗi”, trong đó dường như thứ họ quan tâm nhất là muốn Mỹ dỡ bỏ vô điều kiện các hạn chế visa đối với các thành viên ĐCSTQ. Vì sao ĐCSTQ lại xem trọng nhất điều này?Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/the-gioi/vi-sao-dcstq-coi-trong-viec-muon-my-bo-lenh-han-che-visa-doi-voi-dang-vien.html
Ông Tập Cận Bình chấp chính đã được 9 năm, theo lý mà nói thì 10 năm cũng sắp kết thúc, năm tới là lúc giao ban rồi, nhưng hiện tại mà xét thì lệ cũ này trong Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sắp bị phá vỡ.Xem bài viết tại: https://trithucvn.org/trung-quoc/dong-phuong-khung-hoang-nguoi-ke-nhiem-cua-dcstq.html
Trong 20 năm qua, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã không ngừng tăng cường đàn áp nội bộ và những hành động gây thù chuốc oán với bên ngoài của họ thường khiến nhiều nhà quan sát bối rối. Một mặt, họ cho rằng việc ĐCSTQ tăng cường đàn áp là biểu hiện của sự bất an. Mặt khác, việc thực hiện ngoại giao chiến lang để gây thù chuốc oán với mọi phía dường như cũng cho thấy Bắc Kinh có đủ tự tin vào sức mạnh của mình, điều đó khiến nước này không thể không thực hiện một bước nhảy vọt để thách thức trật tự quốc tế hiện thời. Tuy nhiên, ông Michael Beckley, Phó Giáo sư Khoa học Chính trị tại Đại học Tufts – Mỹ, sau nhiều năm nghiên cứu về sức mạnh quốc gia và quân sự của nước này đã đưa ra kết luận rằng, sự kiểm soát, đàn áp bên trong và các hành động khiêu khích bên ngoài của ĐCSTQ đều là sự phản ánh một cảm giác bất an về một tương lai không còn dài của chính họ. Xem thêm: http://nghiencuuquocte.org/2021/07/20/chuyen-gia-my-suc-manh-quoc-gia-cua-trung-quoc-la-vien-vong/
Từ thời kỳ Đại nhảy vọt cho đến những hạn chế về kế hoạch hóa gia đình, sự trỗi dậy của Trung Quốc đã bị ảnh hưởng bởi những thất bại chính sách nghiêm trọng. Việc liệu Đảng Cộng sản có thể tránh được những sai lầm tương tự trong tương lai hay không sẽ phụ thuộc vào việc Đảng thừa nhận sự khác biệt quan trọng giữa những biện pháp can thiệp như vậy và những biện pháp đã thúc đẩy thành công kinh tế của họ.